Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1140: Trói Lại

.



Chương 1140: Trói Lại

Chương 1140: Trói Lại

Cuối cùng, sau khi chịu sự dày vò như vậy khoảng vài phút, ông ta run rẩy mở miệng: "Tôi... tôi truyền..."

Gần như trong nháy mắt ông ta lên tiếng, Vệ Miên cũng thu lại bàn tay đang bấm quyết, sát khí trên người Vương lão tam lập tức biến mất sạch.

Không có sát khí làm loạn, trên người ông ta cũng không còn đau đớn nữa, mà lúc này, Vương lão tam vẫn đang nằm dưới đất, cả người như vừa được vớt từ trong nước lên, vì chảy quá nhiều mồ hôi nên còn dính không ít bùn đất lên người.

Môi ông ta run rẩy, từ từ đứng dậy với tứ chi run bần bật rồi kéo ống quần lên, gỡ một chiếc điện thoại từ trên cẳng chân gầy gò xuống.

Chiếc điện thoại này cực kỳ nhỏ nhắn, không phải bất cứ một loại nào mà Vương lão tam từng sử dụng trước mặt mọi người trước đây, nhưng nhìn bộ dáng thao tác thành thạo hiện giờ của ông ta, nói không chừng đã dùng chiếc điện thoại này liên lạc với đối phương không ít lần rồi.

Rất nhanh, ông ta đã nhận được tin nhắn do bên kia gửi về, không nói thời gian cụ thể, nhưng có tỏ vẻ sẽ nhanh chóng lên đây.

Sau đó Vệ Miên lại kêu quản đốc gọi điện cho người giống như trước đây, cũng nói lại thông tin đã làm xong hố móng, hai bên cùng nhau thông báo, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường cả.

Đối phương dò hỏi vài câu cũng không phát hiện ra điều gì không đúng.

Vì thế ngay tối hôm ấy, hai tên đồ đệ còn lại mất tích đã lâu của Lương Chiến cuối cùng cũng sa lưới, đi cùng với bọn họ còn có một người đàn ông lùn với da mặt trắng trẻo.

Mới đầu, ba người này vẫn vô cùng cứng miệng, cứ mở miệng ra là nói mình chính là người Hoa Hạ, còn là chủ kênh du lịch nổi tiếng trên mạng, muốn vạch trần hành vi bắt người bừa bãi của bọn họ.

Sau đó nhìn thấy Vương lão tam đã bị trói lại, bọn họ mới biết mình đã bại lộ, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, trải qua một phen đấu pháp, cuối cùng vẫn bị bắt.

Mà đợi khi thân phận của mấy người này bị Tạ Thận vạch trần, nội dung ngụy biện của cái đám người này cũng thay đổi, biến thành mình làm tất cả những việc này đều là để ánh sáng của đại thần Thiên Triều có thể chiếu khắp Hoa Hạ.

Vẻ mặt điên cuồng, vừa nhìn đã biết là bị tẩy não rất thành công rồi.

Sau đó bị Vệ Miên vả cho hai phát sưng mặt, sau đó lại dẫn sát khí ra dọa sợ một phen thì bọn họ mới ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Đợi phía bên bộ phận mang số thẩm vấn xong, Vệ Miên mới đi lại gần: "Tôi cũng có vài câu hỏi muốn hỏi bọn họ."

Tạ Thận lập tức hiểu ngay: "Liên quan đến thanh đao kia?"

Vệ Miên gật đầu, thuận tiện kể về lai lịch của chiếc bệ kia.

"Trước đây tôi đã dùng rất nhiều cách, thậm chí còn dùng đến của bùa kim cang nhưng vẫn không thể tạo thành một chút sát thương nào cho cái bệ đó. Tôi cũng đã thử luyện hóa nhưng lại không có một tí tác dụng nào cả, cho nên vẫn luôn cảm thấy rất tò mò về nó, muốn biết rốt cuộc cái thứ này được làm từ vật liệu gì."

Tạ Thận cũng đã tận mắt chứng kiến nên hiển nhiên cũng biết chỗ đặc biệt của mấy thứ đó ở đâu.

Nghĩ đến mấy người này đều tới từ nước Oa, nếu như quốc gia của đối phương sản xuất ra không ít cái thứ như vậy, vậy chẳng phải sau này sẽ còn dùng lên long mạch của nước ta hay sao?

Lẽ nào đến khi ấy lại phải kêu Vệ Miên liên tục theo sát? Mấu chốt là dù có đi theo cũng chưa chắc đã có thể thu phục được hết.

Vẫn nên nghĩ cách làm một mẻ, khỏe suốt đời, tìm ra cách phá giải thì hơn.

Vì thế, sau khi Tạ Thận đồng ý, Vệ Miên mới đi một mình vào trong phòng thẩm vấn, lúc này, người bên trong là một đồ đệ của Lương Chiến – Dư Đức Bản.

"Các người lấy đâu ra bảy que đen đã cho Vương lão tam kia?" Vệ Miên đi thẳng vào vấn đề.

Dư Đức Bản nhìn thấy Vệ Miên là theo bản năng rùng mình một cái, hai cái vả kia vẫn còn như mới, cho đến tận bây giờ, mặt anh ta vẫn còn đang sưng đây này.

Bằng không, người nước Oa đều rất ghét phụ nữ Hoa Hạ, bọn họ không có một chút dịu dàng và giữ kẽ gì mà nữ giới nên có, lại còn dám ra tay với đàn ông, quả nhiên là Hoa Hạ không có quy củ!

Thế nhưng, bản thân Dư Đức Bản chính là người Hoa Hạ và cũng được phụ nữ Hoa Hạ sinh ra, nuôi lớn, không biết cảm giác ưu việt của anh ta tới từ đâu nữa.

Trong lòng chửi vẫn hoàn chửi, Dư Đức Bản vẫn phải ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Vệ Miên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận