Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 193: Mắt Nhìn Bốn Phía Tai Nghe Tám Hướng

.



Chương 193: Mắt Nhìn Bốn Phía Tai Nghe Tám Hướng

Chương 193: Mắt Nhìn Bốn Phía Tai Nghe Tám Hướng

Vệ Miên nghĩ đến ý nghĩa đại diện của bông sen đen kia, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc hơn không ít, cô đứng dậy đi về phía tivi.

Mạnh Vân nhìn thấy động tác của cô còn tưởng cô định xem tivi, lúc này, cô ta cũng không có tâm trạng gì cả nhưng vẫn phụ họa: "Xem tivi một lúc cũng được, để tôi đi lấy điều khiển cho cô..."

Nhưng chỉ thấy Vệ Miên đi đến bên cạnh tivi, lôi một quyển trục từ trong khe hở giữa tivi và chiếc tủ ra.

Mạnh Vân cảm thấy quyển trục này quen mắt, cô ta nhìn chằm chằm một lúc: "Đây là đồ mang hộ ở quê lên, tôi vốn còn tưởng là đồ cổ gì nên còn định kêu Chí Linh giúp tìm người giám định thử một phen, kết quả xảy ra chuyện như vậy cũng chưa giám định được."

Nghĩ đến Vệ Miên cũng là sinh viên khoa lịch sử, có khả năng cảm thấy có hứng thú với mấy thứ này bởi vậy Mạnh Vân cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.

Vệ Miên cầm quyển trục lên, loại cảm giác không đúng kia càng rõ ràng hơn. Trước đó thứ này trốn trong khe hở làm cô cũng không cảm giác được khí tức bên trên có gì không đúng, nhưng lúc này cầm trong tay lại khác hẳn.

Cô có thể khẳng định nguồn gốc của tà khí nằm ở quyển trục này.

Sắc mặt Vệ Miên hơi lạnh đi, cô kêu hai vợ chồng lùi ra sau, còn mình thì đặt quyển trúc lên mặt bàn, sau đó cầm Ngọc Cốt Phiến trong tay, từ từ mở quyển trục ra.

Chỉ thấy trên quyển trục bồi giấy đã úa vàng kia rõ ràng vẽ một quái vật hình người.

Mà điều kinh dị là trên đầu con quái vật đó còn có bốn con mắt và tám cái tai.

Bên cạnh còn dùng thể Triện viết tám chữ to: "Mắt nhìn bốn phía tai nghe tám hướng."

Đôi mắt hoàn toàn khác hẳn với mắt của người bình thường, nét vẽ còn cực kỳ nổi bật khiến cho con mắt trong như sắp rớt ra khỏi tròng mắt, nó cứ trừng mắt nhìn thẳng vào bạn như thế, khiến người cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Quái vật hình người có cái đầu vô cùng to, trái ngược với cơ thể rõ ràng vô cùng nhỏ bé, trên tranh còn có không ít người đang quỳ lạy xung quanh, hình như đang cầu xin quái vật đầu to gì đó.

Toàn bộ bức tranh hoàn toàn không có màu sắc nổi trội gì cả nhưng Vệ Miên vẫn cảm thấy rét lạnh từ sâu trong lòng.

Không biết tại làm sao mà khi cô nhìn thấy mấy bóng người đang quỳ dưới đất kia cứ cảm thấy không được đúng cho lắm.

Trước đây Tưởng Tam Xuyên cũng từng mở bức tranh này ra và cũng cảm thấy hình vẽ bên trên rất vặn vẹo, nhưng không phải đồ ở thời cổ đại đều như vậy hay sao, còn có cái thứ gì đó từ thời đại Tần Thủy Hoàng đã khai quật được kia nữa, niên đại càng lâu thì tạo hình điêu khắc lại càng vặn vẹo.

Mà tranh vẽ có khả năng còn khoa trương hơn một chút, hình như vẽ thành ra như vậy cũng không phải không thể chấp nhận được.

Thậm chí, Tưởng Tam Xuyên còn từng nghĩ có lẽ đây chính là một vị thần linh lợi hại nào đó xuất hiện trong thần thoại, không phải bên dưới có viết hay sao, đã mắt nhìn bốn phía tai nghe tám hướng luôn rồi, chắc chắn là phải vô cùng lợi hại rồi chứ. ...

Vệ Miên lại không cho là như thế, cô cảm thấy khóe miệng của quái vật đầu to kia vẫn luôn cười lạnh, hơn nữa, toàn bộ bức tranh này thoạt nhìn khiến người rất nghẹt thở.

Mấy người đang quỳ dưới mặt đất kia, sự tuyệt vọng của bọn họ dường như có thể thẩm thấu qua lớp giấy truyền ra ngoài, đây tuyệt đối không phải một bức tranh bình thường.

Phát hiện ra vẻ mặt của Vệ Miên không đúng, cho dù Tưởng Tam Xuyên có trì độn đến mức nào cũng đã phản ứng lại được.

"Đại sư, có... có gì đó không đúng sao?"

Anh ta hỏi xong câu này mà trong lòng không khỏi nghĩ nhiều, lẽ nào sự khác thường trong căn nhà đều tại bức tranh này sao?

Trong lòng anh ta kinh hãi tột độ, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc bức tranh này được mang về đây từ khi nào và sự bất thường trong căn nhà cũng xuất hiện từ thời điểm nào.

Đột nhiên, cả người anh ta cứng ngắc lại.

Nhớ ra rồi!

Lần trước về quê là tiết Thanh Minh, cũng chính vào thời điểm đó, anh ta tìm được bức tranh này từ căn nhà cũ của ông chú trong họ, hồi đó bên trên phủ kín toàn là bụi, Tưởng Tam Xuyên tưởng là đồ cổ nên mới mang về.

Nhưng sau khi lau sạch sẽ mới phát hiện ra thứ được vẽ bên trên vô cùng khiếp người, cộng thêm lúc ấy công việc rất bận rộn nên anh ta mới thuận tay nhét quyển trục này vào đâu đó, nghĩ đợi khi nào có thời gian lại tìm người xem hộ sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận