Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 593: Cắt

.



Chương 593: Cắt

Chương 593: Cắt

"Cái đống sát tường kia là hai trăm đồng một cân, nhưng mấy viên bên cạnh tôi để riêng ra có giá sáu trăm đồng một cân, hơn nữa, đây là giá mà chỉ khách hàng lâu năm của chúng tôi mới có thôi, nể mặt cô là khách mà Đại Bằng dẫn tới nên cũng có thể tính dựa theo giá này. Cô Vệ tuyệt đối đừng thấy lạ nhé."

Lúc này, Trần Đại Bằng vẫn chưa phát hiện ra có gì không đúng, nghe nói Trần Chí Bình đặc biệt để lại mấy viên đá đó cho người ta mà còn cảm thấy hơi xấu hổ, sợ đó là hàng mà người ta đã chọn từ trước.

"Vậy bọn em lấy một viên..."

Trần Chí Bình vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm chi đó của anh ta: "Không sao, với giao tình của chúng ta, đây không phải chỉ là chuyện một viên đá thôi sao?"

Vệ Miên gật đầu, cứ coi như lời anh ta nói là thật mà giao tảng đá cho anh ta cân, viên nhỏ bốn trăm chín mươi gam, còn hòn to chưa đến sáu cân.

Trần Chí Bình cười nói: "Thế này đi cô Vệ, tôi tính ba nghìn sáu trăm đồng thôi, viên nhỏ này coi như tặng thêm nhé."

Nếu tính chính xác dựa theo trọng lượng của hai viên đá vậy cũng chỉ có ba nghìn sáu trăm lẻ mười đồng thôi, bây giờ Trần Chí Bình nói ra câu này làm cứ như thể bọn họ đã chiếm lời một viên đá của anh ta vậy.

"Thôi đừng, không thiếu gì mười đồng đó." Vệ Miên liếc mắt nhìn anh ta với vẻ cười như không cười rồi trực tiếp quét mã chuyển khoản.

Trần Chí Bình vẫn duy trì bộ dáng cười tủm tỉm đó, thấy Vệ Miên truyền khoản không thiếu một xu mà sắc mặt cũng không thay đổi gì.

"Cô Vệ có cần cắt đá luôn ở đây không? Thợ cắt đá ở chỗ chúng tôi đều có kinh nghiệm hơn hai mươi năm rồi đấy."

Anh ta thấy người chuyển khoản quả thật là Vệ Miên mới hơi tin tưởng cô đúng là khách hàng lớn của Trần Đại Bằng thật.

Chứ nếu thật sự là cô bồ nhí của Trần Đại Bằng giống như anh ta đã tưởng tượng vậy chỉ bốn nghìn đồng nho nhỏ như thế, tại sao có thể không biết xấu hổ để cho một nữ sinh tự trả tiền được chứ, hơn nữa, xét từ hành động ban nãy của hai người thì đúng là không có chuyện như thế thật.

Vệ Miên không cảm thấy có hứng thú đối với lời mời chào của Trần Chí Bình, cô kêu Trần Đại Bằng xách thạch liệu rồi hai người cùng nhau rời khỏi chỗ này.

Lúc này, Trần Đại Bằng cũng đã hơi ngấm được vị rồi, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên hơi khó coi.

Vệ Miên liếc mắt nhìn anh ta: "Thế có tính là gì đâu? Từ một chút chuyện nhỏ lại có thể nhìn nhận rõ được một người mới là điểm lời nhất, tránh cho sau này thật sự xảy ra chuyện gì lớn rồi, cho dù anh có hối hận đến thế nào thì cũng vô dụng cả thôi."

Tầm nhìn của Vệ Miên liếc qua một bên khác, bên đó đều là mấy cửa hàng mao liệu giống như vậy, sau này có thể xem từ từ.

Con người Trần Chí Bình này mưu cầu bất chính hơn nữa còn nghiện cá cược cực nặng, cửa hàng này rơi vào tay anh ta cùng lắm cũng chỉ có thể kiên trì được hai năm.

Trần Đại Bằng nghĩ lại cảm thấy đúng là có chuyện như thế thật, chẳng qua chỉ muốn cho đại sư có một trải nghiệm mua sắm tốt nên mới qua đây, nhưng không ngờ lại để cô xem trò cười.

"Sao đại sư không cắt đá luôn ở đó? Thợ cắt đá ở quán của anh ta theo bác Trần từ hồi xưa rồi, tay nghề thật sự không tồi."

"Tôi muốn tự mình thử."

Hai người tách ra ở phố Phong Thủy, Vệ Miên lái con xe nhỏ trở về nhà.

Vừa vặn hôm nay không có việc gì nên cô thay một bộ đồ cũ rộng rãi vào, lại quấn tạp dề lên, sau khi trang bị võ trang đầy đủ cho mình xong mới kéo ống nước, xách máy cắt rồi ngồi xổm trong sân cắt đá.

Tốt xấu gì cũng đã có kinh nghiệm cắt ngọc thạch trước đây rồi, Vệ Miên cảm thấy cắt cái này chắc hẳn cũng tương tự thế thôi.

Cô dự định dùng viên đá to cỡ nắm tay kia để thử luyện tay trước, vừa mới lia được nhát cắt đầu tiên thì Trịnh Hạo tới nhà.

Anh ta vừa bước chân vào sân đã nhìn thấy rõ Vệ Miên đang làm gì rồi, lập tức kêu la oai oái.

"Sư thúc! Vậy mà cô còn chơi đổ thạch nữa hả? Tôi tuyệt đối không nhìn lầm đấy chứ, hai viên này đều là mao liệu cả, cô đi đổ thạch mà lại không gọi tôi là sao?"

Còn chưa đợi Vệ Miên nói gì thì Trịnh Hạo đã sải bước phóng đến bên cạnh cô, trong mắt tràn đầy vẻ sốt ruột muốn thử.

"Để tôi cắt giúp cô cho, sư thúc, năn nỉ đó, hãy để sư điệt được cống hiến sức lực đi! Sức của tôi lớn, tôi không sợ khổ không sợ mệt, chuyện gì tôi cũng có thể làm được hết!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận