Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 483: Đáng đời

.



Chương 483: Đáng đời

Chương 483: Đáng đời

Vệ Miên liếc xéo nhìn Trịnh Hạo: "Sao không tới tìm anh ta ấy, tiết kiệm."

Tiêu Nhất Bân không hề có ý che giấu cho người anh em tốt một chút nào cả: "Tìm rồi đấy chứ, cậu ta nói trước đây hồi học cấp ba từng nẫng mất bạn gái của anh họ tôi, nếu giờ qua đó kiểu gì cũng sẽ bị anh tôi đánh đuổi."

Vệ Miên: "..."

Bị đánh cũng đáng đời.

Chỉ có điều, Vệ Miên vẫn nhận công việc này, Tiêu Nhất Bân lập tức liên hệ với anh họ ngay.

Anh họ của anh ta tên là Điền Chấn Bằng, mấy hôm trước vừa vặn tới Nam tỉnh công tác, nửa tháng sau mới trở về, trước mắt không có ai ở nhà, phải đợi sau khi trở về mới liên lạc với Vệ Miên sau.

Vệ Miên nhét nốt một miếng đồ ngọt cuối cùng vào trong miệng, hỏi nghe không rõ: "Anh ta bị làm sao?"

Trịnh Hạo có thể trả lời câu hỏi này, anh ta bĩu môi.

"Anh ta nói tòa nhà của mình có ma ám, tuy rằng ma không ám đến nhà anh ta nhưng anh ta cảm thấy trong lòng không thoải mái, cho nên muốn tìm người xử lý, cuối cùng trực tiếp thu luôn con ma đó, ôi trời, nói trắng ra chính là nhát gan, sợ hãi mà thôi!"

Vệ Miên gật đầu, chấp nhận.

Sau đó ba người tiếp tục vừa nói chuyện vừa ăn uống, thuận tiện thảo luận về cách làm của mấy món ăn này.

Đợi ăn xong rồi, Vệ Miên lau miệng, đứng dậy mặc quần áo, ra hiệu cho Trịnh Hạo đi thanh toán.

Sáng ngày hôm sau, cô nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn quyết định lái con mini đến trường học, cô tìm một vị trí đỗ xe ở gần trường học để đỗ, sau đó đeo balo đi vào trường.

Mọi người nhìn thấy bạn học đã hai tháng rồi chưa gặp đều rất vui mừng, toàn bộ trường học đi đến đâu cũng là những gương mặt tươi cười rạng rỡ thanh xuân.

Hôm qua Vệ Miên đã liên lạc trước với Phùng Tĩnh, buổi tối đối phương mới đến đây, đi cùng Siêu Phong – anh họ của mình cho nên không tới căn nhà lầu ở.

Hôm qua trong nhóm chat của lớp có tin nhắn, nói chín giờ sáng sẽ họp lớp nên cô cũng không vội, dứt khoát đi dạo đến tòa nhà ký túc xá.

Được nghỉ hai tháng, hai cũng không đến trường học một lần nào, đột nhiên lúc này lại cảm thấy âm khí trong khuôn viên trường hơi nặng, đợi lúc đến tòa nhà ký túc xá thì loại cảm giác này vô cùng rõ ràng.

Vệ Miên nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn đưa cho Phùng Tĩnh và Vương Hiểu Kỳ mỗi người một lá bùa vàng, kêu bọn họ cầm lấy, cho dù có ma quỷ thì chúng cũng không dám lại gần bọn họ.

Phùng Tĩnh vừa nhìn thấy Vệ Miên là đã lao lên ôm cứng như gấu, còn nhéo nhèo nói: "Tiểu tiên nữ Miên Miên, tớ nhớ cậu chết đi được!"

"... Nếu cậu có thể cách tớ xa một chút thì tớ cũng sẽ nhớ cậu."

"Ghét ghê!"

Phùng Tĩnh diễn đủ rồi đột nhiên nhớ đến chuyện đã được nghe nói vào tối hôm qua, cô ấy vội vàng cào đầu vài cái, nhanh chóng thu dọn đồ đạc để đi tắm, sau đó kéo Vệ Miên đi ra ngoài.

"Miên Miên, kỳ nghỉ hè cậu vẫn luôn ở đây có nghe nói gì chưa, trường học chúng ta có người chết đấy!"

"Ở tòa nhà ký túc xá?"

"Sao cậu biết?"

Phùng Tĩnh lập tức trừng to mắt, cô ấy còn định chia sẻ tin mới nhưng không ngờ Vệ Miên đã biết rồi!

"Đoán thôi."

Chẳng trách mà âm khí trong tòa nhà ký túc xá lại nặng như vậy.

"Nghe nói nữ sinh kia còn học cùng khóa với chúng ta nữa đấy, hình như là khoa cơ điện, có một tối đột nhiên ở trong ký túc xá cắt cổ tay, đợi người thối cả rồi mới được dì quản lý ký túc phát hiện ra, không biết vì chuyện gì mà lại nghĩ quẩn nữa."

Phùng Tĩnh thở dài một tiếng, cô ta thật sự không tài nào hiểu được mấy người tự sát kia.

Thế giới rộng lớn như thế, nhiều đồ ăn ngon như thế mà sao lại nghĩ quản như thế chứ?

"Cất kỹ lá bùa mà tớ đã đưa cho cậu bên người đấy."

Cả người Phùng Tĩnh run lên, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

Bùa giấy mà Vệ Miên cho là loại đỏ vàng đan xen, gấp thành một hình tam giác rất đẹp mắt, chỉ là lúc đi tắm phải gỡ xuống nên không được thuận tiện cho lắm.

Trước đó có một lần cô ấy quên bỏ ra, sau khi bị ướt vẫn là Vệ Miên đổi cho cô ấy một cái khác.

Rõ ràng Vệ Miên cũng đã nghĩ đến một điểm này nhưng trong tay cô không có ngọc phù, xem ra vẫn phải bớt thời gian ra khắc thêm vài chiếc, để ở trong nhà phòng ngừa thôi.

Hai người tới rất sớm, lúc đến lớp mới chỉ có hơn mười người đã tới trước.

Bọn họ nhìn thấy Vệ Miên và Phùng Tĩnh bèn vui vẻ chào hỏi, sau đó kéo bọn họ vào trong nhóm nhỏ hóng hớt của mấy người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận