Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 799: Không Ngờ

.



Chương 799: Không Ngờ

Chương 799: Không Ngờ

Hai người khen nhau vài câu, sau đó ông cụ mới giả bộ như vô tình hỏi Vương Vĩ: "Không biết Vương tiên sinh với cô Vệ có quan hệ thế nào?"

Vương Vĩ lại uống một hớp trà nữa.

"Cô Vệ có chút qua lại công việc với tôi, sau này nói chuyện hợp nhau cũng thành bạn bè, cô ấy giới thiệu cho tôi chỗ này và cả một cửa hàng tên là Tiệm đồ cổ Trần Ký, tôi vẫn chưa kịp qua bên cửa hàng đó xem sao!"

Ý tứ trong câu nói này của Vương Vĩ đã quá rõ ràng rồi, chính là Chí Viễn Trai cũng không phải sự lựa chọn duy nhất của tôi đâu, về phần có chọn chỗ ông hay không, tôi hoàn toàn có thể tự so sánh.

Ông cụ vốn còn đang nghĩ, không biết có phải ai đó đã nghe nói đến cái tên của Vệ Miên rồi qua đây lừa hay không, nhưng đợi sau khi ông ta nghe được câu này đã lập tức tin tưởng, bởi vì ông ta biết rất rõ mối quan hệ giữa Vệ Miên và Tiệm đồ cổ Trần Ký còn tốt hơn.

Mà mối quan hệ giữa cô và Chí Viễn Trai hoàn toàn đều dựa vào nhà họ Trịnh mà duy trì!

Vương Vĩ nhìn sắc mặt của ông cụ đột nhiên lại thêm một câu: "Vì cô Vệ nói cái bình hoa này của tôi cần một tiệm đồ cổ có thực lực mạnh một chút mua lại cho nên tôi mới qua bên này trước."

Ông cụ không khỏi sợ hãi, xem ra tiểu tử này đã biết giá đại khái rồi, vậy những dự tính vừa rồi của ông ta...

Ông ta lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, vuốt chòm râu nghĩ ngợi một lúc rồi cuối cùng mới giơ tay ra số sáu.

"Nhiều nhất Chí Viễn Trai chỉ có thể ra được nhiêu đây thôi, phải biết tuy rằng bình đại hải hồng thương long giáo tử trong sứ đã được bán đấu giá hơn bảy nghìn vạn vào năm ngoái, nhưng cậu cũng biết đấy, đó là hội đấu giá, chắc chắn không thể so với giá thu mua, hơn nữa, cái bình này của cậu còn không được bảo tồn kỹ càng, có vài chỗ đã xuất hiện tình trạng rớt men nhẹ."

Sau đó, ông cụ chỉ vào một chỗ bé như lỗ kim mà hai con mắt của mình muốn trừng đến rớt cả ra, vất vả lắm mới tìm được cho Vương Vĩ xem.

Vương Vĩ nhìn mà một lời khó nói hết, ông còn có thể tìm được chỗ nào nhỏ hơn nữa không?

Nhưng anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, cưỡng chế đè nén sự kinh ngạc trong lòng mình mà giả vờ bình tĩnh, hỏi: "Vừa rồi ông nói hội đấu giá bán bao nhiêu cơ?"

"7459 vạn."

Nói xong, ông cụ vẫn không nhịn được mà giải thích vì mình vài câu.

"Cái giá thật sự chỉ có thể tham khảo thôi, Chí Viễn Trai chúng tôi đã cho cái giá vô cùng cao rồi, nếu cậu đến tiệm đồ cổ khác, bọn họ có thể mua được hay không thì trước không nói, mà cho dù có mua được, cùng lắm cũng chỉ có thể ra giá đến năm, chứ có thể lên đến sáu đảm bảo chỉ có một mình tôi thôi."

"Mà tôi cũng vì nể mặt giao tình giữa cậu với cô Vệ cho nên mới ra cái giá hữu nghị như vậy đấy."

Lúc này, Vương Vĩ vẫn còn đang ngây người, anh ta cho rằng mình nghe lộn rồi chứ, không phải bảy nghìn đồng mà là bảy nghìn vạn!

Vậy số sáu mà ông ta vừa mới ra hiệu cũng chính là sáu nghìn vạn, chứ không phải là sáu mươi vạn như anh ta đã nghĩ, là sáu nghìn vạn lận!

Sáu nghìn vạn!

Có sáu nghìn vạn, Tiểu Vũ đã được cứu rồi, cô nhi viện cũng có thể được xây mới lại, nóc nhà kia đã được sửa rất nhiều lần, cuối cùng thì anh ta cũng có thể hào phóng nói một câu, dỡ hết ra, xây mới lại đi!

Còn có thể mua cho toàn bộ đám trẻ mỗi người hai bộ quần áo, mua cặp sách mới, mua văn phòng phẩm...

Khóe môi của Vương Vĩ mấp máp vài lần, hai mắt hơi đỏ lên.

Tốt quá rồi, có khoản tiền này thì lũ trẻ ở cô nhi viện đều sẽ được cứu!

Mẹ viện trưởng cũng không cần phải lo nghĩ đến bạc đầu nữa, còn cả bệnh của bà cũng có thể đến bệnh viện khám mà không cần phải lén lút uống thuốc giảm đau, lại còn kiên trì chăm sóc đám trẻ nữa.

Thậm chí, anh ta còn có thể thuê thêm vài người tới giúp mẹ viện trưởng chăm sóc lũ trẻ!

Một lúc lâu sau, Vương Vĩ mới dần khôi phục tâm trạng, anh ta nhìn ông cụ với đôi mắt vẫn còn hơi đỏ hoe và phát huy bản lĩnh cò kè mặc cả của mình.

"Chỉ giá này thôi sao? Không thể cao hơn một chút?"

Ông cụ lắc đầu, còn khẳng định Trần Đại Bằng chắc chắn không thể mua được.

"Vậy cảm ơn ông trước nhé, tôi vẫn phải trở về cân nhắc thêm đã."

Nói rồi, anh ta nhét cái bình hoa lớn vào trong thùng các tông trước đó, sau đó sải bước ổn định đi ra ngoài cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận