Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 310: Hỏi Cháu Ngoại

.



Chương 310: Hỏi Cháu Ngoại

Chương 310: Hỏi Cháu Ngoại

Nhưng không ngờ lúc này, Vệ Miên vẫn luôn duy trì ý cười lại chậc chậc vài tiếng: "Tại sao không điều tra ra được à, vấn đề này phải hỏi cháu ngoại ngoan kia của anh rồi."

"Tiểu Thần?"

Phùng Hến Cương nhanh chóng phản ứng lại được, sắc mặt lập tức trở nên càng khó coi hơn.

Đợi sau khi người đi rồi, Vệ Miên mới quay vào trong căn nhà lầu, mà lúc này, tâm trạng của Phùng Hiến Cương đã không còn bình tĩnh như vẻ ngoài nhìn thấy nữa, bên cạnh anh ta chỉ có mỗi người anh em tốt Trần Đại Bằng, cho nên anh ta cũng không cần thiết phải che giấu.

"Kêu tôi hỏi cháu ngoại là có ý gì chứ?"

Trần Đại Bằng khởi động xe, anh ta liếc mắt nhìn ra đằng sau, sau khi xác nhận đằng sau không có xe mới gạt cần số, lái xe ra khỏi chỗ đó: "Không phải ông đã đoán ra rồi sao."

Phùng Hiến Cương im lặng không nói gì, đoán thì đoán được rồi nhưng thật sự khó mà chấp nhận được quá.

Nghĩ đến Vệ Miên nói ba ngày sau Phan Húc Đông sẽ nhận được hai nghìn vạn vào tài khoản, vậy hai hôm nay anh ta sẽ không nhắc với gia đình trước, tránh cho đến lúc đó ông cụ lại không tin, vẫn nên cầm được bằng chứng xác thực đã sau đấy qua đó tìm sẽ tốt hơn.

Ai kêu trong mắt ông cụ, đứa cháu rể kia của ông chính trực cầu tiến, cả người đầy ưu điểm chứ.

Nghĩ tới Vệ Miên còn nói Phan Húc Đông đã ngoại tình với một cấp dưới nữ của mình, anh ta dứt khoát bắt tay vào điều tra từ phương diện này luôn, phải lôi toàn bộ những người có khả năng ra, anh ta không tin không có một chút manh mối nào cả.

Nếu đã bắt đầu từ tận ba năm trước vậy chính là lúc ở thủ đô rồi còn gì, anh ta cũng không cho rằng đối phương sẽ ở thủ đô sau đó tìm một nhân tình ở Thanh Bình!

Nếu đã có phương hướng, giờ dựa vào nhân mạch của Phùng Hiến Cương, muốn điều tra ra mấy thứ này cũng không khó gì cả, chưa đến hai ngày là anh ta đã tìm được người kia.

Cô này là phó chủ nhiệm của bộ phận quản lý vườn nghệ thuật thủ đô, tên là Dương Thiến, năm nay ba mươi tuổi, nói cách khác là khi cô ả với Phan Húc Đông tằng tịu với nhau mới chỉ hai mươi bảy tuổi thôi!

Tuổi còn trẻ làm việc gì mà chẳng được, nhưng cứ cố tình làm bồ nhí của một tên đàn ông già lớn hơn mình mười mấy tuổi.

Ba năm trước, người này chỉ là một nhân viên nho nhỏ trong khu rừng trực thuộc vườn nghệ thuật, nhưng sau khi hẹn hò với họ Phan kia, cô ả một bước lên mây, bây giờ đã từ một nhân viên của khu vực trực thuộc lên làm phó chủ nhiệm bộ phận của một bộ phận cấp trên.

Nếu nó hai người này không có gì mờ ám thật sự đến thằng ngốc cũng chẳng thèm tin!

Từ cái liếc mắt đầu tiên nhìn thấy ảnh của Dương Thiến là Phùng Hiến Cương đã biết đối phương không phải người an phận gì rồi, đợi khi nhìn thấy thời gian biểu gần đây của cô ả, anh ta lại càng khẳng định mình đã đoán đúng hơn.

Vậy mà Dương Thiến này cũng nghĩ cách được điều đến thủ đô, hơn nữa, còn thành công được điều tới đó, cô ta còn bị giáng một bậc.

Nhưng hình như ông anh rể tốt của anh ta không biết chuyện này thì phải?

Cách ngày, Phùng Hiến Cương từ miệng bà chị họ biết được cháu ngoại Phan Thần đã đến lớp phụ đạo, anh ta mượn một cái cớ ra ngoài đón cậu ta, trước khi ra khỏi cửa chợt nghĩ đến câu nói kia của đại sư, thế là Phùng Hiến Cương bỏ lái chiếc xe việt dã chói mắt kia của mình mà chọn ngồi taxi.

Lúc đến cổng lớp phụ đạo vẫn còn cách giờ tan lớp khoảng năm phút nữa, anh ta kêu tài xế đỗ ở gần cổng đợi, còn anh ta cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà lại tìm một thứ chặn nửa chiếc cửa sổ xe đi. ...

Đúng mười một giờ, đã bắt đầu có học sinh lục tục đi ra khỏi lớp phụ đạo, mà lúc này, một bóng người duyên dáng đi về phía cổng.

Người kia để xõa mái tóc xoăn sóng, mặc một chiếc váy ôm mông hơi bó, nhìn từ bóng lưng thì chân dài eo thon, khiến người không khỏi nghĩ ngợi.

Mà bóng người đó xách theo một cái túi đứng đợi ở cổng lớp phụ đạo khiến cho mấy cậu trai choai choai đi qua đi lại nhiều lần trộm nhìn.

Người phụ nữ dường như đã quá quen với ánh mắt của những người đàn ông thuộc nhiều độ tuổi rồi, cô ả chẳng mảy may dao động mà vẫn luôn duy trì bộ dáng hờ hững, thẳng cho đến khi trông thấy một bóng người cao gầy mới chợt nở nụ cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận