Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 902: Mùi Người Chết

.



Chương 902: Mùi Người Chết

Chương 902: Mùi Người Chết

Có điều, danh tiếng của tập đoàn Châu thị ở bên ngoài lại cực tốt, đều nói Châu Trường Sinh một đời cố gắng hết sức làm từ thiện, số tiền mà ông ta quyên góp hàng năm lại càng là một con số cực kỳ khổng lồ.

Thậm chí đêm hội từ thiện mỗi năm còn đặc biệt mời ông ta tới làm chủ tịch liên hội, địa vị rất cao.

Nghe được lời uy hiếp của Vệ Miên, Châu Trường Sinh hoàn toàn sa sầm mặt mũi, đã rất nhiều năm rồi không ta chưa phải nghe lời khiêu khích đến như vậy.

Ông ta đã chuẩn bị mọi chuyện xong xuôi hết cả rồi, có thể bắt đầu phẫu thuật ngay lập tức, nếu người nào dẫn nguồn cung cấp nội tạng số hai đi thì người đó chính là tới để lấy mạng của Châu Trường Sinh, là không muốn để ông ta sống sót, cho dù đối phương là ai thì ông ta tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý.

Giọng của Châu Trường Sinh như nặn ra trừ trong cổ họng.

"Rốt cuộc cô là ai hả?"

Vệ Miên mỉm cười một cách ung dung và nhàn nhã: "Xin lỗi, quên giới thiệu bản thân."

"Vệ Miên, thành phố Thanh Bình, chắc hẳn cũng được tính là người cùng nghề với Dương tiên sinh bên cạnh ông đây."

Con ngươi của Châu Trường Sinh chợt co rút, vừa rồi ông ta vẫn còn đang nghi ngờ thân phận của Vệ Miên, nhưng lúc này vừa nghe nói là người cùng nghề với Dương tiên sinh, biết đối phương có chút bản lĩnh, không phải cứ giả ngu là có thể cho qua được.

Huống chi, đối phương đã tìm tới đây rồi, chắc chắn không phải vô duyên vô cớ gì.

Sắc mặt của ông ta hơi dịu đi, cố gắng muốn thể hiện ra vẻ ôn hòa một chút nhưng bởi vì vừa mới trải qua trận kích thích nên trong lúc nhất thời vẫn hơi váng đầu, hô hấp cũng dồn dập hẳn.

Bác sĩ bên cạnh thấy thế bèn vội vàng đi qua, sau khi trải qua một phen xử lý, Châu Trường Sinh lại nằm xuống giường bệnh, cái ống thở oxy trực tiếp che nửa gương mặt của ông ta, càng khiến sắc mặt của ông ta khó coi hơn hẳn.

Vệ Miên chậc chậc vài tiếng: "Người một chân đã bước vào quan tài rồi, cũng không biết còn giãy giụa cái gì nữa? Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết thôi, còn thiếu gì một năm rưỡi này chứ?"

Châu Trường Sinh nghe được câu này của Vệ Miên mà hô hấp càng thô nặng hơn vài phần, từ trên thiết bị giám sát được cắm ở bên cạnh ông ta có thể nhìn thấy cảm xúc của ông ta đang lên xuống điên cuồng một cách rõ ràng.

Nhưng bản thân đã như vậy rồi, hoàn toàn không thể nói được gì nữa mà chỉ có thể chuyển ánh mắt về phía Dương Thiên Cương ở bên cạnh.

Dương Thiên Cương vẫn luôn quan sát Vệ Miên, ông ta phát hiện cho dù có nhìn thế nào thì cũng không thể phát hiện ra được thực lực của người trước mặt, nghĩ đến ánh mắt sắc bén vừa rồi kia, ông ta có lòng muốn thăm dò độ nông sâu của Vệ Miên.

"Cô Vệ tới từ Thanh Bình phải không? Đã rất nhiều năm rồi tôi không đến nội địa nên không biết chỗ đó đã phát triển thành thế này rồi đấy, quả nhiên là mỗi thế hệ đều có kỳ tài xuất hiện, vậy mà ở nội địa lại có một thầy phong thủy lợi hại như cô Vệ đây, không biết sư phụ của cô là ai? Tôi cũng có quen biết với gia chủ của rất nhiều thế gia phong thủy, có lẽ tôi còn biết sư phụ cô ấy chứ!"

Vệ Miên chớp mắt, hình như mấy người này đều có bệnh giống nhau, cứ xuất hiện là thích hỏi đến sư môn nhưng cô lại chẳng muốn nói nửa câu nào hết.

Đặc biệt là khi ngửi thấy mùi người chết tản ra từ trên người của Châu Trường Sinh khiến cô lại càng không muốn nói hơn.

"Hôm nay tôi không tới để thương lượng với các người mà chỉ xuất phát từ lễ phép mới thông báo một tiếng thôi, người đang ở phòng bệnh bên cạnh, tôi sẽ trực tiếp dẫn đi."

Vệ Miên quay người đi ra bên ngoài, có điều, còn chưa đi được mấy bước đã dừng lại, sau đó quay người về: "Tôi biết ngoại trừ Vương Tịnh Bạch ra thì ông vẫn còn hai nguồn cung cấp nội tạng dự phòng nữa, nhưng tôi khuyên ông nên từ bỏ suy nghĩ thay nội tạng này đi, bằng không, tôi đảm bảo ông có thể trực tiếp chết ngay trên bàn phẫu thuật, về phần tôi nói rồi có thể làm được hay không thì ông có thể thử."

Nói xong câu này, cô sải bước rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận