Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 299: Theo Dõi

.



Chương 299: Theo Dõi

Chương 299: Theo Dõi

Nếu như Phan Húc Đông thật sự có người ở bên ngoài vậy anh ta chắc chắn sẽ càng cẩn thận hơn khi ở Thanh Bình, Lâm Thanh Vân không tin anh ta có thể thận trọng mãi được như thế, sớm muộn gì cũng sẽ để lộ manh mối mà thôi.

"Cháu đừng vội nghĩ nhiều, có người nhà ở đây, có nhiều người nhà họ Lâm đứng sau lưng cháu như thế cũng không phải đã chết hết, còn có thể để cháu chịu ấm ức được nữa sao?"

Mẹ Lâm vỗ lên bả vai của cô cháu gái mà an ủi.

"Vâng!" Lâm Tuyết vừa mới khóc một trận xong, cuối cùng tâm trạng cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Cô ta cũng vì nhẫn nhịn lâu như thế không có người để nói chuyện nên trong lòng khó chịu mà thôi, sau khi trút ra được rồi sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Thấy hai người đã nói chuyện xong, Phùng Hiến Cương giả bộ như vừa mới về, anh ta đẩy cửa vào và cởi giày một cách vô cùng tự nhiên, sau đó làm như vừa mới phát hiện ra Lâm Tuyết trong phòng khách, nói với vẻ kinh ngạc: "Chị tới rồi à, mấy hôm trước em còn nghe mợ nói định tìm người dọn qua căn nhà ở bên đó cho các chị, để các chị về có thể vào ở bất cứ lúc nào, không ngờ chị lại về nhanh như thế!"

Lâm Tuyết ngoại trừ hai con mắt vẫn còn hơi đỏ ra thì không thể nhìn ra được bộ dáng như vừa mới khóc, cô ta nhếch miệng cười, đáp: "Chị về sớm còn không phải để giúp dì giục kết hôn hay sao, em nói đi, em đã ba mươi mấy rồi mà vẫn chưa kết hôn..."

"Dừng dừng dừng!"

Phùng Hiến Cương không nhịn được mà bịt tai lại: "Lần nào nhìn thấy em là chị cũng nói đúng một chủ đề y chang nhau, em đã nói là không gấp rồi, chị còn gấp cái gì, không phải vì em vẫn chưa gặp được người thích hợp thôi sao, gặp rồi sẽ kết hôn ngay thôi."

Lâm Thanh Vân cũng không nhắc đến chuyện ban nãy nữa mà bắt đầu cùng cháu gái giục con trai kết hôn, để Lâm Tuyết có thể không phải nghĩ nhiều nữa khiến con trai chịu khổ một chút cũng có là gì đâu.

Hai người lại bắt đầu cãi lộn một lúc giống như rất nhiều lần trước đây, trong lòng Lâm Tuyết cũng thoải mái hơn không ít, thấy không còn sớm nữa, cô ta mới rời đi.

Đợi người đi rồi, nụ cười trên gương mặt Phùng Hiến Cương lập tức biến mất hẳn: "Mẹ, con sẽ tìm người điều tra, con không tin tiểu tử này có thể chùi mông sạch đến như vậy!"

Lâm Thanh Vân gật đầu, bà ta cũng không cảm thấy kinh ngạc một chút nào khi con trai biết chuyện này. ...

Sau vài ngày cẩn thận dè chừng mà vẫn không thấy có bất cứ chuyện gì xảy ra, lúc này, Trương Khải mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Đối với anh ta mà nói thì mấy ngày này cũng không dễ sống một chút nào. Anh ta vốn không có công việc, một chút ít tiền trong người kia còn là lấy từ chỗ của Cao Nhất Phi khi còn yêu đương nồng nhiệt với cô ta ngày trước.

Sau khi bị cô ta đuổi ra khỏi nhà, Trương Khải vẫn luôn sống trong nhà khách.

Vì tiền trên người không nhiều nên anh ta còn đặc biệt chọn một nhà khách có điều kiện bình thường, nhưng ở liền một tuần mà vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ đến thủ pháp phức tạp mà cô gái trẻ kia đã làm với mình trong quán cà phê hôm ấy, Trương Khải cứ cảm thấy nó không đơn giản.

Nhưng mấy hôm nay mọi thứ đều như thường, anh ta lại cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, cô gái kia chỉ dọa mình mà thôi.

Anh ta gọi điện cho người cha ở quê nhà và kêu ông ta rút một tờ giấy đỏ khác ra rồi gửi qua cho mình.

Vệ Miên cũng không ngờ đến chuyện này, từ xưa đến nay, nhà họ Trương vẫn luôn chuẩn bị biện pháp dự phòng, chỉ sợ gặp phải người có chút hiểu biết về phương diện này sẽ ra tay với mình, cho nên thật ra mỗi một thế hệ người trong nhà họ Trương đều chôn hai tờ giấy màu đỏ dưới gốc cây đào.

Cha Trương vừa nghe vậy đã biết con trai gặp phải chuyện rồi, nhưng nếu bây giờ đã có thể gọi điện về vậy hiển nhiên anh ta vẫn còn bình an vô sự. Ông ta dặn dò vài câu, sau đó gửi tờ giấy đỏ qua cho Trương Khải dựa theo địa chỉ mà anh ta đã cho.

Nguyên một tuần liền, phần lớn thời gian của Trương Khải đều là rúc trong nhà khách, vì từ xa xỉ về tiết kiệm rất khó, dù anh ta đã cố gắng hết sức chi tiêu cần kiệm nhưng mấy nghìn đồng kia vẫn nhanh chóng tiêu hết sạch.

Chiều hôm ấy, nhân viên tiếp tân gửi một bọc hàng cho anh ta, bên trong chính là tờ giấy đỏ kia.

Cũng chính vào thời điểm này, Trương Khải cảm thấy mình có thể tiếp tục hành nghề cũ, hoặc đối với anh ta mà nói chỉ là tìm một mục tiêu mới mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận