Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 145: Chán Ghét

.



Chương 145: Chán Ghét

Chương 145: Chán Ghét

Lần này, việc học của anh ta ở nước ngoài vẫn chưa kết thúc, về nước sớm cũng là vì cuộc điện thoại của cha Khúc mà thôi, ông ta cũng không nói rốt cuộc định làm gì mà chỉ kêu Khúc Bác Văn trở về nhanh nhất có thể.

Sau khi Khúc Bác Văn trở về chỉ gọi đúng một cuộc điện thoại cho cha Khúc, còn sau đó cũng không quay về nhà mà vẫn luôn bận rộn với hạng mục nghiên cứu.

Mà cha của anh ta cũng kỳ lạ lắm, trước đó sốt ruột như thiêu như đốt, nhưng đợi anh ta thật sự về nước rồi, ngược lại ông ta cũng không giục anh ta về nhà.

Khúc Bác Văn tìm tới nhà cô mình để hỏi thăm, hình như cha anh ta kêu anh ta về nước có liên quan đến chuyện cửa hàng của gia đình thì phải.

Nhà họ Khúc có một cửa hàng được tổ tiên của mẹ Khúc truyền lại, sau này ông ngoại của Khúc Bác Văn đã cho con gái làm của hồi môn.

Vốn vị trí địa lý của cửa hàng ấy cũng không thể tính là tốt bao nhiêu, gần như sát ở vùng ngoại ô nhưng cũng may mà gần đó còn có một trường trung học, ngược lại cũng tiện cho người ta thuê.

Dù rằng cửa hàng này không tính là quá lớn nhưng tiền thuê hàng năm cũng đến mười vạn đồng.

Đây còn là cái giá trước khi Khúc Bác Văn ra nước ngoài, bây giờ đã qua mấy năm, chỉ sợ tiền thuê đã tăng lên một chút rồi.

Chỉ dựa vào mỗi mặt tiền cửa hàng này, tuy không thể hoàn toàn nuôi giống được một nhà bốn người nhà họ Khúc nhưng vẫn có thể khiến đời sống của bọn họ dư dả hơn rất nhiều.

Cho dù là vậy thì hồi đó, Khúc Bác Văn muốn ra nước ngoài du học cũng phải tốn không ít công sức.

Ở nước ngoài mấy năm, anh ta rất ít khi gọi điện về cho cha Khúc, cho dù có gọi thì phần lớn cũng chỉ vì sinh hoạt phí trong thẻ đã hết nhẵn.

Đến sau này, Khúc Bác Văn đi theo người hướng dẫn có thể nhận được một vài đơn, dần dần cũng có thu nhập, thế rồi từ từ anh ta rất ít khi động đến tiền trong thẻ, nhưng sau khi về nước kiểm tra lại phát hiện số dư trong cái thẻ mà suốt mấy năm anh ta không dùng tới đó còn chưa đến mười vạn!

Lần này cha Khúc gọi anh ta về, Khúc Bác Văn cố tình tới tìm cô hỏi thăm nguyên nhân.

Hóa ra nhà họ Khúc muốn dỡ bỏ cửa hàng kia.

Khu vực đó càng ngày càng phồn hoa, công trình kiến trúc cũ trong mấy chục năm này đã không còn theo kịp sự phát triển của thời đại nữa, vì thế, chính phủ bắt đầu quy hoạch dỡ bỏ khu vực đó, sau đó xây tòa nhà cao tầng tại nguyên vị trí cũ.

Bởi vì nhà họ Khúc có cửa hàng cho nên giá di dời hiển nhiên khác hẳn với giá tòa nhà dân cư, nói là được một khoản tiền rất lớn.

Dùng tiền di dời đó ít nhất cũng có thể đổi sang hai căn nhà thương mại ở một tiểu khu rất không tồi.

Trước đây, cửa hàng đứng tên của mẹ Khúc, hơn nữa lúc sinh thời mẹ Khúc từng công chứng, nói sau khi bà qua đời, căn này chỉ thuộc về riêng một mình Khúc Bác Văn.

Cho nên sau khi Khúc Bác Văn trưởng thành, căn nhà được chuyển vào dưới tên anh ta.

Chỉ là anh ta cảm thấy người một nhà vẫn đừng nên quá so đo tính toán cho nên tiền thuê nhà hàng năm đều là cha Khúc đi thu, coi như là cho gia đình dùng.

Nhưng hôm nay đại sư nói anh ta đã bị người phối minh hôn, mà ngoại trừ người nhà có thể biết được ra thì cũng chẳng còn ai khác biết sinh thần bát tự của anh ta nữa.

Phản ứng đầu tiên của Khúc Bác Văn chính là: Chắc chắn hai mẹ con kia đã nhịn sắp chết rồi, chỉ mong sau anh ta chết nhanh cho rảnh nợ.

Nhưng một bà mẹ kế như Bao Vân Bình làm sao có khả năng biết được giờ sinh của anh ta chứ, lẽ nào chính cha đã nói cho bà ta biết?

Mà ông ta có biết chuyện này không?

Lâm Tử Hàng thành thật nói với anh ta: "Ông gọi điện cho chú Khúc một cuộc rồi nói lại tình hình với chú ấy đi, dù sao thì chú ấy cũng là cha đẻ của ông, tôi không cảm thấy chú ấy sẽ khoanh tay đứng nhìn đâu."

Khúc Bác Văn lại có hơi không dám.

Anh ta sợ kết quả khiến mình không thể nào chấp nhận được.

Một mặt là anh ta, một mặt là người vợ đã bầu bạn mười mấy năm và con trai, cho dù đã là cha con hai mươi mấy năm nhưng anh ta vẫn không đoán ra được suy nghĩ của cha mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận