Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 367: Thất Bại Trong Gang Tấc Chỉ Vì Cái Miệng Rẻ Tiền Của Mẹ Cô Bé

.



Chương 367: Thất Bại Trong Gang Tấc Chỉ Vì Cái Miệng Rẻ Tiền Của Mẹ Cô Bé

Chương 367: Thất Bại Trong Gang Tấc Chỉ Vì Cái Miệng Rẻ Tiền Của Mẹ Cô Bé

Đây chính là hòn ngọc quý mà ông ta đã mong chờ lâu đến như vậy, là đứa con đầu tiên của ông ta, nhưng còn chưa kịp thương yêu cô bé thật nhiều thì đã bị người trộm mất, loại đau lòng đó cũng không phải thứ mà người bình thường có thể hiểu được.

Mẹ Đại Ni ở bên cạnh cũng vội vàng phụ họa: "Sau này chúng tôi nhất định sẽ đối xử với con bé tốt gấp đôi, sẽ bù đắp lại hết cho con nhỏ!"

Vệ Miên liếc mắt nhìn bà ta và từ chối cho ý kiến.

Bà mẹ ruột này của Đại Ni, xét từ tướng mặt có thể thấy cũng không tốt đến bao nhiêu, miệng của bà ta nhọn lại mỏng, còn to hơn người bình thường, lúc ngậm miệng cũng không thể ngậm hết vào được, tai đón gió, lông mày chữ nhất, là tướng mặt điển hình của người nhiều chuyện.

Bên cạnh người như vậy thường sẽ tập trung rất nhiều người đàn bà ba hoa.

Suốt nhiều năm như thế, hai vợ chồng bọn họ không ngừng tìm kiếm Đại Ni cũng đều là nhờ cha của cô bé kiên trì, chứ thực ra mẹ của Đại Ni đã muốn từ bỏ từ lâu rồi.

Vệ Miên đã tốn công sức cứu vớt cô gái nhỏ đó cho nên cũng không muốn tất cả thất bại trong gang tấc chỉ vì cái miệng rẻ tiền của mẹ cô bé. ...

Thời gian nhanh chóng vào tháng mười hai, thời tiết lại lạnh hơn rất nhiều, chiếc xe đạp điện của Vệ Miên lại một lần nữa được nghỉ ngơi.

Sáng hôm nay, cô rời khỏi căn nhà lầu muộn hơn một chút, bây giờ đang là lúc bên ngoài đông đúc nên không thể sử dụng thuật pháp được.

Vừa mới bước ra khỏi sân là cô đã đụng phải bác gái thích dắt chó đi dạo qua bên này.

"Tiểu Vệ đi học đấy à, thời tiết lạnh rồi phải mặc nhiều quần áo vào đấy nhé, lúc còn trẻ nếu để bị bệnh là sau này già rồi sẽ phải chịu tội đấy!"

Vệ Miên ngáp một cái rồi quăng balo ra đằng sau: "Yên tâm đi bác Lưu, cái mà cháu mặc gọi là thần khí chân trần nhưng trên thực tế có quần bông đấy, dày lắm!"

Bác gái Lưu vừa nghe được câu này đã lập tức trừng to mắt nhìn vào chân của Vệ Miên, nhưng bà ta có nhìn thế nào cũng chỉ thấy đó là một đôi chân trắng như tuyết, nhưng thấy Vệ Miên trông chẳng có vẻ gì là bị lạnh một chút nào cả, bà ta không khỏi lấy làm kỳ lạ.

"Bây giờ ấy hả, đúng là có công nghệ cao cả rồi, toàn mấy thứ mà mấy bà già như bọn bác chưa từng thấy qua, nghĩ đến cái quần bông to bự ngày xưa của bọn bác..."

Vệ Miên giơ cổ tay lên nhìn giờ, thật sự không thể không ngắt lời bà ta: "Bác Lưu, cháu sắp trễ giờ rồi, phải đi trước đây!"

Vừa nói cô vừa nhanh chóng chạy ra khỏi tiểu khu.

Bác gái Lưu ở đằng sau nhìn theo, cũng chỉ có thể ngậm miệng với vẻ mặt tiếc nuối, sau đó lại vẫy tay với bóng lưng của Vệ Miên: "Không kịp thì bắt xe taxi đi, sáng sớm đừng hít nhiều khí lạnh vào bụng nhé."

Giọng của Vệ Miên truyền tới từ đằng xa: "Cháu biết rồi."

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà người trong tiểu khu đã không còn giữ thái độ kính sợ đối với căn nhà lầu như trước kia nữa, người đi ngang qua bên này cũng dần dần tăng nhiều hơn.

Mỗi ngày Vệ Miên đi ra đi vào từ chỗ này cũng buộc phải làm quen với những bác trai bác gái có tính cách vô cùng cởi mở kia, nhiều lần tiếp xúc rồi cũng thành quen, bọn họ cũng sẽ dặn dò cô vài câu như dặn dò con cháu trong nhà mình.

Mang theo tâm thái kính trên nhường dưới, Vệ Miên cũng sẽ cười ha ha đáp lời bọn họ.

Vừa mới ra khỏi tiểu khu là cô vừa vặn bắt gặp một chiếc taxi, trên xe vừa hay có người đi xuống, Vệ Miên không hề khách sáo mà chạy nhanh tới, lập tức chui vào trong xe.

Ông chú tài xế nhìn thấy động tác của cô mà cười ha ha: "Được rồi, chở cô xong là tôi vừa vặn về giao ban luôn, muốn đi đâu đây cô gái?"

Vệ Miên cũng cười ha ha: "Đúng là trùng hợp thật ấy, cho tôi đến cổng chính của đại học Thanh Bình là được, cảm ơn chú nhé."

"Không có gì, vậy chúng ta đi luôn nhé!"

Tài xế biết Vệ Miên đang vội nhưng dọc theo đường đi cũng không vượt đèn đỏ hay vi phạm luật giao thông, tốc độ xe lại lên đến mức nhanh nhất, chẳng qua chỉ mối mười phút đã đến cổng trường.

Vệ Miên vui vẻ xuống xe, trước khi đi còn không quên quay đầu nhắc nhở: "Chú này, lát nữa chú định đến đường Tân Hải đúng không? Bên đó không đi được đâu, tôi kiến nghị chú nên đổi đường khác!"

Nói rồi, cô nhanh chóng chạy vào trong trường học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận