Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 341: Hu Hu Hu, Cô Ấy Muốn Ôm Chặt Chân Của Vệ Miên Quá!

.



Chương 341: Hu Hu Hu, Cô Ấy Muốn Ôm Chặt Chân Của Vệ Miên Quá!

Chương 341: Hu Hu Hu, Cô Ấy Muốn Ôm Chặt Chân Của Vệ Miên Quá!

Biết được ở nhà Vệ Miên không có người lớn, đột nhiên loại cảm giác khẩn trương trong lòng Phùng Tĩnh biến mất sạch, thậm chí còn giục Vệ Miên đi nhanh một chút mà không hề khách sáo một chút nào, cô ấy đang nóng lắm, muốn đi tắm cho nhanh!

Vào trong tiểu khu chưa đi được bao xa, Vệ Miên dẫn Phùng Tĩnh vòng vào một khu vực rộng lớn được xanh hóa, rõ ràng tách biệt hẳn với những tòa nhà dân cư ở một bên khác.

Phùng Tĩnh cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, cô ta thở dài một tiếng thoải mái, dọc theo đường đi còn nhìn ngắm chung quanh.

Rất nhanh hai người đã đến căn nhà lầu.

Trông thấy Vệ Miên chỉ dựa vào mỗi gương mặt của mình lướt một cái trước màn hình đằng trước là cửa đã tự động mở ra, sau đó cô đẩy vali đi vào trong.

Phùng Tĩnh ngây người.

Cô ấy nhìn bóng lưng của Vệ Miên rồi lại nhìn căn nhà lầu cực kỳ có sắc thái thời đại thường hay thấy trong video ngắn này.

Ở một khu vực như vậy có một căn nhà lầu như thế, trời đất ơi, đây đúng là căn nhà trong mơ của cô ấy chứ đâu nữa.

Hóa ra cô ấy đoán không sai, Vệ Miên thật sự là một đại tiểu thư đang che giấu thân phận.

Hu hu hu, cô ấy muốn ôm chặt chân của Vệ Miên quá!

Phú bà, tớ không muốn phấn đấu nữa.

"Mau vào trong đi, không phải cậu nói muốn đi tắm hay sao?"

Vệ Miên đã đi đến trung tâm mảnh sân rồi, thấy Phùng Tĩnh chậm chạp mãi không chịu vào mà vẫn đang nhìn căn nhà lầu với vẻ mặt ảo tưởng, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.

Thính lực của cô tốt, có thể nghe rõ không sót một chữ nào mấy lời của Phùng Tĩnh, vì thế cũng không khỏi buồn cười.

"Qua đây, chị phú bà đợi em với!"

Phùng Tĩnh vui vẻ đẩy chiếc vali chạy bước nhỏ vào trong, vừa mới tiến vào mảnh sân nhỏ là cô ấy đã cảm thấy tinh thần chấn động, cảm giác mệt mỏi sau khi ngồi xe suốt mười tiếng đồng hồ dường như lập tức tan biến.

Phùng Tĩnh không hề nghĩ nhiều một chút nào cả, chỉ coi đó là do lần đầu tiên nhìn thấy căn nhà lầu nên hào hứng.

Ngưu Tĩnh Di và hai người giấy nhỏ khác cũng nhìn thấy Phùng Tĩnh, thấy đó là một cô gái trẻ chưa từng gặp bao giờ, nghĩ không thể dọa người ta sợ nên vô cùng tự giác, trở về căn phòng mà bọn họ hay ở ngày thường.

"Oa! Đẹp ghê!"

Phùng Tĩnh vừa mới bước vào căn nhà đã bị phong cách trang trí trong căn nhà mê hoặc.

Khi ấy Vệ Miên mua căn nhà này có thể nói là đã khuynh gia bại sản, trong tay không còn lại bao nhiêu tiền trang trí, cũng may mà mấy chủ nhà cũ của căn nhà này đều đã đầu tư không ít vào phương diện trang trí.

Một chủ mua cuối cùng như cô mới có thể nhặt được món lời sẵn có, cộng thêm sau sau này còn có Tiền Lệ giúp tham mưu cho, Vệ Miên đổi mấy món đồ gia dụng lớn và chủ yếu trong nhà kia đi cho nên phong cách kiểu Âu cũng không còn rõ ràng đến vậy nữa.

Sau này cô không ngừng mua thêm một vài món đồ nhỏ, thậm chí trong đó còn có mấy sản phẩm thủ công mỹ nghệ đều do người giấy nhỏ cống hiến, vì thế nó càng nghiêng theo phong cách phục cổ hơn một chút.

Vệ Miên không quá chú trọng vào mấy thứ này, chỉ cần về phương diện phong thủy không có vấn đề là được, còn về chỉnh thể có thể lấy gọn gàng và trang nhã làm chuẩn.

Lúc này, Phùng Tĩnh cũng không còn quan tâm đến chuyện tắm rửa nữa. Cô ấy ném chiếc vali trong phòng khách rồi nhìn Vệ Miên với vẻ chờ mong: "Tớ có thể đi tham quan một vòng được không?"

Vệ Miên làm ra tư thế tay mời, Phùng Tĩnh hoan hô một tiếng rồi bắt đầu đi dạo quanh tầng một.

Người giấy nhỏ trộm hé một khe cửa ra, Vệ Miên lập tức phát hiện ra được, cô không quay đầu mà chắp tay sau lưng vẫy hai cái, cánh cửa lại bị đóng lại.

Đợi Phùng Tĩnh tham quan xong tầng một, Vệ Miên lại dẫn người lên tầng hai, sau khi tham quan hết toàn bộ căn nhà một lượt, cô ấy mới lấy quần áo đi tắm.

Cơm tối của hai người là đồ ăn đặt ở bên ngoài, Vệ Miên vốn muốn ra ngoài ăn nhưng Phùng Tĩnh nhất quyết muốn cảm giác xem ăn cơm trong căn nhà lầu nhỏ này có cảm giác gì, vì thế tối hôm nay bọn họ ăn xiên thịt cừu mà bản thân tự cho là trang nhã và tinh tế.

Tối hôm ấy, Phùng Tĩnh còn hào hứng đến mức không ngủ được, sau đó bị Vệ Miên dùng một câu "sáng ngày mai năm giờ tập trung" dọa sợ, vội vàng nhắm mắt cố gắng ngủ ngay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận