Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 392: Rốt Cuộc Là Ai Muốn Lấy Mạng Của Con

.



Chương 392: Rốt Cuộc Là Ai Muốn Lấy Mạng Của Con

Chương 392: Rốt Cuộc Là Ai Muốn Lấy Mạng Của Con

Sau đó Phương Trung Thiên đặc biệt gọi điện đến sở cảnh sát, cảnh sát nói không phát hiện ra điểm gì khác thường trên nóc tòa nhà nghiên cứu khoa học hết, trước đó trường học phái người đến dọn dẹp băng chảy bên trên, tảng băng này vừa vặn nằm trên cái bục lồi lên, lúc bọn họ quét dọn sân thượng không nhìn thấy.

Sau khi sự việc này phát sinh, nhà trường và người của sở cảnh sát đã cùng nhau đi điều tra, bề mặt vết nứt của tảng băng kia có cảm giác trơn trượt, mép rìa gọn gàng, không có khả năng bị người đục vỡ.

Toàn bộ bằng chứng đều cho thấy đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng Phương Viên vô cùng khẳng định đó không phải sự cố.

Không có người nào hiểu loại cảm giác bị người khống chế đó rõ ràng hơn cô ta.

Báo án không có kết quả. Bây giờ một nhà ba người đang ngồi trên sô pha cân nhắc xem tiếp theo đây nên làm thế nào, cũng không thể sau đó vẫn không đến trường học, trước khi cô ta ra nước ngoài vẫn còn rất nhiều thủ tục cần phải làm nữa!

"Con nhớ ra rồi!"

Phương Viên đột nhiên đứng bật dậy, cô ta bắt lấy tay của Phương Trung Thiên, vội bảo: "Cha ơi, con nhớ ra rồi, học muội đã cứu con hôm đó! Em ấy chắc chắn biết đã xảy ra chuyện gì!"

"Học muội đã cứu con?" Phương Trung Thiên cũng nhớ ra video đã xem được trước đó: "Ý con là cô gái đã kéo con ra ấy hả?"

"Không sai, chính là cô ấy!"

Phương Viên thuật lại lời mà Vệ Miên đã nói sau khi cứu cô ta vào hôm đó, mấy hôm nay cô ta vẫn luôn nằm trong trạng thái lo sợ bất an nên nhất thời quên mất lời của Vệ Miên.

Mắt thấy báo án không có kết quả vậy có phải chứng minh lời mà học muội kia nói là sự thật không, quả thật có người muốn hại cô ta, hơn nữa còn dùng thủ đoạn phi khoa học cho nên cảnh sát mới không phát hiện ra được gì!"

"Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của con?" Phương Trung Thiên lẩm bẩm câu này nhiều lần, bây giờ cũng không dám chậm trễ nữa: "Con có số điện thoại của con bé không? Mau gọi cho người ta hỏi xem đã xảy ra chuyện gì rồi."

"Con không có..."

Cũng đúng lúc này, Phương Viên mới chợt nhớ ra lúc đó Vệ Miên có từng nói số điện thoại cho cô ta biết nhưng cô ta đã quên mất rồi, có điều, trường học chắc chắn có: "Để con tìm người hướng dẫn xin ạ."

Rất nhanh, số điện thoại của Vệ Miên đã được gửi đến điện thoại của Phương Viên.

Phương Trung Thiên nghĩ chuyện của con gái cứ hơi tà môn thế nào bèn thuận tiện kêu người nghe ngóng thông tin có liên quan đến Vệ Miên, không hỏi thăm cũng không biết, hóa ra cô gái trẻ này lại là một người thâm tàng bất lộ.

Trước không nói Vệ Miên có quan hệ với nhà của họ Trịnh thiên sư mà mấy việc cô gái này từng làm cho người ta, không có một chuyện nào không khiến người cảm thán một câu cao thủ, sau khi tìm hiểu xong, Phương Trung Thiên cảm thấy lần này con gái được cứu rồi.

Vì thế ngay tối hôm ấy, một nhà ba người họ Phương xuất hiện trước cửa căn nhà lầu.

Vệ Miên nhìn thấy mấy người bọn họ cũng không hề ngạc nhiên một chút nào cả, cô mời mọi người vào phòng khách ngồi.

"Bạn học Vệ, thật không dám giấu gì, lần này chúng tôi tới cửa là muốn nhờ cô giúp đỡ, cô cũng nhìn thấy tình hình hôm đó của con gái tôi rồi đấy, đến bây giờ mà chúng tôi vẫn chưa tìm được người muốn hại con bé là ai.

Tôi cũng chỉ có mỗi một đứa con gái như vậy thôi, mấy hôm nay cũng không dám cho nó đến trường, chỉ sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó ở chỗ mà tôi không nhìn thấy, thậm chí tôi còn chẳng biết kẻ thù là ai nữa!"

Phương Trung Thiên lộ ra vẻ mặt vô cùng kính trọng, đối diện với đại sư có năng lực như thế, ông ta bằng lòng hạ thấp thái độ một chút.

Mấy người này đều có thủ đoạn thông thiên cả, nếu trong lúc bất cẩn đắc tội với đối phương, đụng phải người mà lòng bao dung chỉ bằng hạt gạo vậy có khả năng chết thế nào cũng không biết ấy chứ.

Huống chi, Vệ Miên và Phương Viên còn là sinh viên cùng trường, hôm đó còn được Vệ Miên cứu, có một tầng quan hệ đó ở đây nên ông ta cố tình dùng cách gọi "bạn học" này để kéo gần mối quan hệ.

Phương Trung Thiên khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người tầm trung, trên sống mũi là một cặp kính mắt, làn da trắng trẻo, trông không giống một người làm ăn mà ngược lại, giống phần tử trí thức hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận