Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 204: Mặt Đen Răng Nanh

.



Chương 204: Mặt Đen Răng Nanh

Chương 204: Mặt Đen Răng Nanh

"Ông không sao chứ? Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn đường." Vương Tuấn Bác vội vàng bắt lấy cánh tay của đối phương trước khi người kia ngã mất.

Nhưng bàn tay vừa mới chạm vào đã khiến anh ta không nhịn được mà cả người run rẩy.

Đó là một cánh tay già cỗi đến không nói nên lời, bên trên đầy rẫy nếp nhăn cứ như thể loại bỏ lớp da chính là xương cốt, Vương Tuấn Bác gần như cho rằng mình vừa sờ trúng một cái cây khô.

Hơn nữa, nguyên cánh tay này cứ như vừa được lấy ra từ trong tủ lạnh vậy, cảm giác lạnh đến thấu xương.

Lần này Vương Tuấn Bác về nhà là để gặp mặt ông nội trước khi lâm chung một lần cuối cùng, nói thật thì anh ta cảm thấy ông nội nằm trong tủ đông hai ngày cũng không lạnh bằng cánh tay của người ban nãy.

Có điều, lúc này anh ta hoàn toàn không có thời gian để tâm đến mấy chuyện đó, chỉ sợ mình va phải người ta khiến người ta bị làm sao mà vội vàng xin lỗi.

Cũng chính vào thời điểm này, Vươn Tuấn Bác mới phát hiện ra trên đầu đối phương còn đội một chiếc mũ, cả người từ trên xuống dưới được che kín mít.

"Người trẻ tuổi, đi đường cẩn thận một chút."

Một giọng nói lạnh lùng và già cỗi truyền tới, cái mũ cũng theo đó mà ngẩng lên, Vương Tuấn Bác nhìn thấy một đôi mắt xám sâu không thấy đáy.

Trong nháy mắt ấy, anh ta đã rơi vào bên trong đôi mắt xám đó, không còn cảm giác được âm thanh và bóng người xung quanh nữa.

Máu tanh.

Âm u.

Trước khi sắp đánh mất bản thân thì Vương Tuấn Bác lại bị người đằng sau va phải một cái, đột nhiên anh ta tỉnh táo trở lại, không nhịn được mà thở hồng hộc.

Anh ta kinh hãi nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng của người mặc áo choàng đen kia đâu.

Theo quan điểm của anh ta thì hình như đã qua rất lâu rồi nhưng ở trong mắt người khác mới chỉ qua một thoáng mà thôi.

Chỉ trong một cái chớp mắt như thế mà mảnh áo sau lưng Vương Tuấn Bác đã ướt nhẹp.

Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, cả người rét run, anh ta gắng gượng lấy chiếc vali đi sau đó bắt một chiếc taxi.

Tài xế giúp để hành lý vào cốp sau xe, vừa quay đầu lại đã trông thấy hành khách môi trắng bệch, bộ dáng trông như có thể sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào.

"Chàng trai trẻ, cậu sao thế?"

Vương Tuấn Bác cố gắng lắc đầu, vừa ngồi vào hàng ghế sau của xe taxi, báo xong đại học Thanh Bình đã lập tức nhắm mắt lại.

Tài xế thường xuyên đón khách ở sân bay, ngược lại cũng đã từng thấy qua không ít người bị say máy bay rồi, chỉ là đại đa số mấy người đó vừa xuống máy bay đã khỏe lại, nhưng tình hình của chàng trai trẻ này hình như có hơi nghiêm trọng.

Tài xế sợ có chuyện nên dọc theo đường đi nhân lúc đèn đỏ là lại hỏi chuyện Vương Tuấn Bác mấy lần, sau khi xác nhận đối phương vẫn còn tỉnh táo mới từ từ yên tâm.

Sau bốn mươi phút, chiếc xe taxi dừng lại trước cổng trường đại học Thanh Bình.

"Đến rồi."

Tài xế quay đầu nhưng lúc này lại nhìn thấy hàng trai trẻ vừa rồi còn trả lời ông ta đã túa đầy mồ hôi trên trán, môi đã không phải trắng bệch nữa rồi mà là xanh tím.

Đến ngay cả sắc mặt cũng xanh mét.

Trong lòng tài xế căng thẳng khủng khiếp, ông ta lo lắng mở cửa xe ra, thò người vào hàng ghế sau.

"Chàng trai! Chàng trai! Tỉnh lại đi cậu gì ơi!"

Nhưng Vương Tuấn Bác ngồi ở ghế sau vẫn không có phản ứng nào cả.

Lần này thì tài xế hoàn toàn hoang mang rồi, ông ta vô cùng hối hận, sớm biết thế ban nãy còn không bằng chở thẳng người đến bệnh viện cho xong, thế cũng đâu đến mức như bây giờ chứ, nếu chàng trai trẻ này chết luôn ở hàng ghế sau của xe mình, vậy sau này ông ta còn lái chiếc xe này kiểu gì nữa?

Bộ người ta không chê xui xẻo chắc?

Bây giờ, trong đầu tài xế chỉ có đúng một suy nghĩ, đó là tuyệt đối không thể để người chết được.

Lúc này, Vệ Miên lại bị con sâu tham ăn làm phiền, cô ra khỏi trường học mua một phần khung gà rán, thuận tiện còn kéo cả Phùng Tĩnh đi cùng.

Nếu thật sự phải xếp hàng thì cô còn có thể kéo một người tới nói chuyện, cũng không đến mức lộ rõ bộ dáng quá thèm ăn của mình.

Hai người vừa đi đến cổng trường là Vệ Miên đã nhìn thấy một đống sát khí màu đen bốc lên từ hàng ghế sau của một chiếc xe taxi đỗ tại cổng trường học.

Cô tập trung nhìn qua, hình như trên hàng ghế sau có một người đang nằm, mà tài xế đang sốt ruột thử đánh thức anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận