Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 405: Hai Giờ Chiều

.



Chương 405: Hai Giờ Chiều

Chương 405: Hai Giờ Chiều

Vệ Miên lắc đầu: "Nếu bà tin lời tôi nói thì hôm nay đi đòi luôn đi, bằng không, khoản tiền này của bà cũng đi tong luôn đấy."

Lão đạo sĩ thấy quyển sổ ghi sinh thần bát tự của ông già kia vẫn chưa gấp lại bèn cố gắng thò đầu tới nhìn, nhìn thấy rồi còn ghi nhớ, sau đó tự lôi sổ và bút của mình ra lén tính toán.

Lão đạo sĩ cũng từng học cách tính của tử vi đấu số rồi, chỉ là học nghệ không tinh, lúc này dùng giấy tính đi tính lại rất lâu mà vẫn không đúng, lần nào tính sai cũng phải tính lại từ đầu, đến cuối cùng không thể không từ bỏ.

Lại sợ Vệ Miên nhìn thấy sẽ chê cười mình nên ông ta lén lút vo viên mấy tờ giấy xem tử vi kia lại, sau đó nhét vào trong túi áo, tiếp tục liếc mắt nhìn qua bên này với vẻ điềm nhiên như không.

Bà lão vẫn không tin cho lắm, một ông già đang khỏe mạnh như thế làm sao có thể nói chết là chết được ngay chứ, nhưng Vệ Miên chính là người có thể bói ra được vị trí thi thể của cháu gái ngoại của bà ta, năng lực xem bói quả thật rất lợi hại.

Nghĩ như thế, bà ta cảm thấy vẫn nên chạy qua nhà ông Từ một chuyến, tuy rằng có hơi giống người cũ chưa chịu từ bỏ ý định, tìm tới cửa quấy rối nhưng thế vẫn tốt hơn là mất cả tiền lẫn người.

Vì thế, bà lão móc tiền mặt từ trong túi áo ra, đếm đủ mười tờ rồi đặt lên sạp hàng của Vệ Miên: "Cảm ơn cô nhé tiểu đại sư, vậy bây giờ tôi phải đến nhà ông Từ đòi tiền ông ta luôn mới được, sau này đòi được tiền rồi, tôi sẽ lại qua cảm ơn cô sau!"

Vệ Miên nhếch khóe môi lên cười: "Tốt nhất là bà nên đến nhà ông ta vào lúc hai giờ chiều, đến khi ấy, xác suất thành công đòi được tiền mới cao nhất."

Bà lão có hơi khó hiểu nhưng bà ta đã dự định nghe theo lời Vệ Miên hôm nay đi qua đó đòi tiền rồi, nên cũng không ngại nghe theo cô về phương diện thời gian, vì thế bà ta đồng ý ngay và luôn, dù sao qua một lúc nữa cũng đến hai giờ rồi.

Nhìn một xếp tiền màu hồng kia đặt ngay trên sạp hàng một cách chói lọi như thế khiến lão đạo sĩ có hơi ghen tỵ.

Tại sao lần nào ông ta cũng phải tốn hết nước bọt nói lời hay ý đẹp thì người ta mới có thể cho ông ta ba trăm đến năm trăm đồng, nhưng bạn nhìn cô gái trẻ kia mà xem, chậc chậc, chỉ cần bấm ngón tay một tí, động da mồm một chút mà bà cụ kia lại cam tâm tình nguyện cho tận một nghìn.

Hơn nữa, nghe ý của bà ta thì sau này sẽ còn tới đây cảm ơn đối phương nữa.

Đúng là người so với người khiến người tức chết mà!

Vệ Miên cất xấp tiền màu hồng phấn trên sạp hàng vào trong túi áo, cảm giác được ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ của lão đạo sĩ, cô không khỏi cười trộm.

Hai người cứ như vậy, chẳng ai lên tiếng nói gì mà lặng lẽ ngồi nhìn người trên cầu đi qua đi lại, rất nhanh, phía đối diện đã có một người phụ nữ trung niên bước tới.

Lão đạo sĩ có ý muốn thể hiện bản thân, ông ta ưỡn thẳng sống lưng, chỉnh lại vạt áo đạo sĩ trên người, ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm túc, tỏ ra thật giống cao nhân.

Nhất định phải làm đến mức vẻ ngoài trông lợi hại hơn Vệ Miên mới được.

Tay của người phụ nữ trung niên xách chăn cưới được bọc trong màu đỏ, đi từ một phía khác qua đây với vẻ mặt hồng hào, từ xa, bà ta đã nhìn thấy Vệ Miên và lão đạo sĩ ngồi xếp hàng trên cây cầu vượt rồi.

Người phụ nữ trung niên này tên là Lý Lan Phương, nhìn thấy một màn này mà trong lòng còn cảm thấy hơi kỳ lạ. Trước đây bà ta từng gặp lão đạo sĩ rồi và cũng biết dưới gầm cầu này có một đạo sĩ chuyên xem bói cho người ta, thi thoảng đi ngang qua chỗ này cũng có thể nhìn thấy có người qua đây xem ngày cưới hỏi và ngày chuyển nhà, hoặc là đặt tên cho con cái, chỉ là bản thân bà ta chưa bao giờ từng lại gần cả.

Lúc này, Lý Lan Phương cũng không biết tại làm sao mà cứ cảm thấy ánh mắt của lão đạo sĩ nhìn mình tràn đầy vẻ chờ mong.

Nghĩ đến chuyện đã xảy ra xảy đây, cuối cùng thì bà ta cũng có vài chuyện muốn hỏi nên dứt khoát đi đến trước mặt hai người họ.

Mới đầu, Lý Lan Phương còn tưởng lão đạo sĩ dẫn cháu gái ra ngoài học hỏi, hoặc là Vệ Miên đang quan sát xem ông ta xem bói cho người khác như thế nào, nhưng đợi khi bà ta đi lại gần nhìn thấy tấm biển đặt dưới đất của hai người kia lại không khỏi hơi cạn lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận