Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 397: Tối Qua Ngủ Thế Nào

.



Chương 397: Tối Qua Ngủ Thế Nào

Chương 397: Tối Qua Ngủ Thế Nào

Vệ Miên và Phương Viên đều không ở trong trường học, tám rưỡi sáng ngày hôm sau, hai người gặp nhau ở cổng trường.

Sắc mặt của Phương Viên hồng hào, hoàn toàn khác hẳn với vẻ nhợt nhạt của mấy hôm trước, còn vừa cười vừa vẫy tay với Vệ Miên.

Vệ Miên nhếch khóe miệng cười: "Tối qua ngủ thế nào?"

Phương Viên nháy mắt: "Nhờ phúc của học muội mà tối qua chị ngủ vô cùng ngon luôn ấy! Cảm giác tinh thần tổn thất gần đây đều được bù lại hết rồi!"

Hai người nhìn nhau mà cười rồi cùng đi tới ký túc xá nữ sinh.

Phương Viên và Vệ Miên giống nhau, trước đây đều ở ký túc xá, chỉ là sau này tìm phòng ở bên ngoài, nhưng tiền phòng ký túc xá vẫn đóng như bình thường cho nên cô ta có chìa khóa của ký túc xá.

Lúc hai người vào phòng ký túc thì bên trong còn một người khác đang đọc sách, trông thấy Phương Viên dẫn một người ngoài vào đây, cô ta liếc mắt nhìn vài lần với vẻ hơi tò mò, rồi rất nhanh đã nhận ra đối phương chính là người đã cứu Phương Viên trong video kia.

Vì thế, cô ta cũng nở nụ cười đầy thiện chí với Vệ Miên.

Vệ Miên cũng cười đáp lại: "Chào học tỷ!"

Ngụy Hồng Anh không nhịn được mà đỏ mặt, cô ta nhỏ giọng đáp một câu "chào học muội," sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Viên: "Phương Viên, cậu không sao chứ?"

Ngụy Hồng Anh có một gương mặt tròn nhưng lại cắt mái bằng, còn đeo một cặp kính viên đen cực dày, có khả năng là gọng kính quá nặng nên kính luôn trượt xuống, thi thoảng phải dùng tay đẩy lên.

Lúc này, vẻ mặt của cô ta có hơi dè dặt, nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào mấy hôm trước mà trong lòng cô ta vẫn còn thấy hơi sợ hãi.

Phương Viên lắc đầu: "Bây giờ tớ đang sục sôi ý chí báo thù đây, không sao cả đâu!"

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, hì hì!"

Ngụy Hồng Anh đẩy cặp kính, có vài lời không biết phải nói thế nào, chỉ sợ câu nói kia của mình nói không đúng sẽ lại kích thích Phương Viên.

Vẫn là Phương Viên chủ động nói chuyện với cô ta: "Sao cậu không tới lớp, không phải hôm nay có tiết của Diệt Tuyệt sư thái hay sao?"

"À, nay tớ hơi sốt, đã xin nghỉ với người hướng dẫn rồi."...

Vệ Miên vừa nghe hai người nói chuyện vừa đi vài bước đến chỗ bệ cửa sổ, có thể nhìn thấy tấm thẻ màu đen xuất hiện trong thiên nhãn kia một cách rất dễ dàng.

Cô không hề khách sáo mà đi tới, một tay tóm lấy tấm thẻ đen được bao bọc trong sương mù đen cuồn cuộn kia.

Cảm giác được khí tức có thể uy hiếp đến mình, đột nhiên khí đen trên tấm thẻ gỗ đó ngưng tụ lại một chút, còn chưa đợi nó kịp phản ứng thì "rắc" một cái, Vệ Miên bẻ gãy tấm thẻ gỗ một cách không hề khách sáo chút nào.

Ngụy Hồng Anh nhìn thấy một màn này lập tức há hốc mồm.

Những người khác trong phòng ký túc xá có lẽ không biết tấm thẻ gỗ này là của ai nhưng cô ta thì biết, hơn nữa, cô ta luôn có một loại cảm giác rằng tấm thẻ gỗ này rất tà môn!

Gần đây Ngụy Hồng Anh ngủ không ngon giấc, buổi tối thường xuyên mất ngủ nhưng cô ta lại không phải một người thích nằm trên giường nghịch điện thoại, hơn nữa, nửa đêm chơi điện thoại luôn sợ sẽ quấy rầy đến người khác nghỉ ngơi, cho nên ngủ đến nửa đêm tỉnh dậy, cô ta toàn nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Cho nên một màn kinh dị như đêm hôm khuya khoắt, Viên Thi Thi cắn nứt đầu ngón tay rồi nhỏ máu lên tấm thẻ gỗ kia cũng đã bị cô ta nhìn thấy.

Lần trước, ngày hôm sau Viên Thi Thi đi học, Ngụy Hồng Anh viện cớ nửa đường quay về ký túc một chuyến, khi ấy cô ta đã quan sát cẩn thận tấm thẻ gỗ được treo ở chỗ bí mật này.

Bên trên ngoại trừ một vài phù văn khó hiểu ra thì cũng chẳng còn gì khác.

Nhưng cô ta cứ cảm thấy mấy phù văn kia thoạt nhìn rất dọa người, nguyên cả tấm thẻ gỗ đó cũng khiến người cảm thấy sợ hãi không thôi. Ngụy Hồng Anh rất tin vào trực giác của mình, sau đó cô ta toàn im hơi lặng tiếng vòng qua ban công mà đi.

Nhưng bây giờ cô ta đã nhìn thấy gì thế này, tiểu học muội đã cứu Phương viên kia lại tay không bẻ gãy chiếc thẻ gỗ!

Bẻ gãy cũng thôi đi, tiểu học muội còn lôi bùa giấy màu vàng từ trong túi áo ra để bọc tấm thẻ gỗ đã gãy đó lại.

Sau khi bọc xong còn lẩm nhẩm mấy câu gì đó với lá bùa giấy, đột nhiên lá bùa kia khi không bùng cháy! Một ngọn lửa màu đen cứ thể đột ngột bốc lên như vậy!

Vốn dĩ chỉ là một tấm gỗ không to, sau khi được bùa giấy màu vàng bọc lại, chỉ mất có vài lần hít thở đã biến thành một đống tro tàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận