Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 258: Trong Lòng Vẫn Còn Sợ Hãi

.



Chương 258: Trong Lòng Vẫn Còn Sợ Hãi

Chương 258: Trong Lòng Vẫn Còn Sợ Hãi

Chỉ vừa mới đối diện thôi mà bọn họ đã biết mình không phải đối thủ của cái thứ đó rồi, nhưng hai người cứ cảm thấy để một cô gái trẻ chặn trước mặt hình như không được tử tế cho lắm.

Trịnh Hằng vẫn còn sợ hãi được hai chú của mình chắn ở đằng sau, cảm giác vừa rồi thật sự quá đáng sợ, nó giống cảm giác sắp bị nuốt chừng khiến cho trái tim của anh ta không khỏi chìm sâu hơn.

Vệ Miên và cái thứ kia giao thủ vài lần, ngược lại, cô cảm thấy cái thứ này càng giống lệ quỷ hơn, chỉ là thực lực của nó mạnh hơn lệ quỷ bình thường rất nhiều, gần như đã sắp đạt đến trình độ của quỷ vương rồi.

Điều khiến cô cảm thấy kỳ quái là khí tức trên người lệ quỷ này có hơi không đúng, rất giống tử khí và sinh khí pha trộn lại, nhưng sinh khí đó khá là ít ỏi.

Làm sao trên người quỷ có khả năng xuất hiện sinh khí được chứ?

Vệ Miên nhíu chặt mày lại.

Dựa vào một hiệp vừa rồi, khí đen cũng nhìn ra được mấy người này không phải người dễ chọc gì cả, nếu là ngày xưa, với tình huống hiện tại của gã chắc chắn sẽ không chủ động đối địch với thiên sư.

Nhưng tình hình trước mắt lại khác, gã chỉ thiếu mỗi một sinh hồn Trịnh Hằng này thôi là gom đủ tám cái rồi, nếu không thể bắt được anh ta ngay vậy gã chắc chắn sẽ phải bắt tay vào tìm lại.

Hơn nữa, hồn thể trời sinh tự mang theo linh khí nào có dễ dàng tìm được đến vậy?

"Rốt cuộc mi là cái thứ gì hả? Tại sao trong tử khí còn lẫn cả sinh khí?"

Tay trái của Vệ Miên cầm bùa, tay phải cầm Ngọc Cốt Phiến, cô nhìn khí đen trước mặt với vẻ phòng bị.

Cùng với giọng nói của cô vừa dứt, Vệ Miên đã có thể cảm giác được rõ ràng bên trong đám khí đen kia có một đôi mắt hiện ra, một đôi mắt không hề có một chút ánh sáng nào cả.

Con ngươi màu đen chỉ chiếm một phần rất nhỏ thôi, còn phần lớn những chỗ còn lại đều màu trắng, thoạt nhìn vô cùng kinh người.

Con ngươi đó cứ nhìn chằm chằm vào Vệ Miên một cách thẳng thắn như thế mà không có bất cứ hành động gì, nhưng trái tim của Vệ Miên lại từ từ bay lên, trực giác nói không ổn.

Quả nhiên, đám khi đen kia lao tới tấn công cô mà không hề báo trước.

Trong lòng Vệ Miên đã đề phòng, cô lập tức lăn một cái tránh được đòn đầu tiên, ngay sau đó những đòn thứ hai, thứ ba liên tiếp kéo tới.

Chú hai Trịnh và chú ba Trịnh thấy cái thứ đó liên tục tấn công Vệ Miên, hai người đưa mắt nhìn nhau, nào có đạo lý để một tiểu bối chặn trước mặt, còn trưởng bối lại ở đằng sau ngồi mát ăn bát vàng đâu?

Một trong hai người họ đập bùa phòng ngự trung cấp lên người, để lại lá bùa phòng ngự cao cấp cho Trịnh Hằng và Trịnh Hạo rồi cũng lao lên.

Lệ quỷ kia vốn cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Vệ Miên mà chỉ muốn dụ người qua một bên, tránh cho lại cản trở gã ra tay với Trịnh Hằng.

Nhưng lần này, có chú hai Trịnh và chú ba Trịnh gia nhập khiến cho lệ quỷ vốn đã không muốn tham chiến lại càng không thể rút được người ra.

Chú ba Trịnh là người giỏi trừ quỷ nhất ở nhà họ Trịnh, pháp khí của ông ta là một cây kiếm gỗ đào, bên trên khắc đầy phù văn, cộng thêm trên người lại có bùa phòng ngự trung cấp mà Vệ Miên cho khiến cho ông ta không cần phải lo việc phòng ngự mà chỉ cần tấn công là được.

Ngược lại, chú hai Trịnh ở mấy phương diện này đều bình thường, pháp khí của ông ta là một chiếc la bàn màu đen, thấp thoáng tản ra ánh sáng đỏ, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường rồi.

Ba người tấn công một cách không hề nương tay khiến cho lệ quỷ khó mà tiến thêm được nửa bước, nếu là bình thường, hiển nhiên gã sẽ không coi mấy người này ra gì, nhưng hiện giờ thực lực của gã đã bị sụt giảm quá nhiều rồi, dưới đòn tấn công của mấy người này chẳng khác gì với trứng chọi đá.

Lệ quỷ thấy thời gian càng bị kéo dài lại càng bất lợi cho mình nên dứt khoát mặc kệ toàn bộ đòn tấn công rơi lên người mình, bất chấp tất cả để lao về phía Trịnh Hằng.

Trịnh Hạo vẫn luôn để ý đến bên này, trông thấy đám khí đen kia bay về phía mình và Trịnh Hằng, anh ta vội vàng ném bùa trừ quỷ trung cấp mà Vệ Miên cho qua.

"Bốp!"

Động tác của lệ quỷ dừng lại.

Trịnh Hạo không ngừng lại mà ném thêm một lá bùa nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận