Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 186: Không Có Tinh Thần

.



Chương 186: Không Có Tinh Thần

Chương 186: Không Có Tinh Thần

Trước đó, cô gái trẻ dưới gầm cầu kia đã nói bà ta sẽ hao tài, hồi đó còn nói ra không ít chuyện trong gia đình bà ta, Cung Lị Lị lập tức tin tưởng đối phương ngay, hơn nữa dưới lời khuyên nhủ của cô gái đó, bà ta cũng không chuyển tiền cho chị hai mình nữa.

Sau chuyện đó, bà ta nghe nói chị hai và không ít người quen biết đều tham gia vào đầu tư, mấy tháng đó, tháng nào cũng có thể nghe thấy bọn họ kể đã ăn lãi bao nhiêu, nhiều thế nào, khiến cho Cung Lị Lị vô cùng ghen tỵ.

Bà ta thầm thấy hối hận vì tại sao phải nghe một cô gái trẻ nói lung tung, để rồi một cơ hội kiếm tiền cứ thế lướt qua trước mắt như vậy.

Đến ngay cả chị cả Cung cũng nhiều lần oán trách bà ta, nếu không phải lúc đó em gái gọi điện tới nói gì mà đại sư bói ra được thì bà ta cũng sẽ không tin.

Chị cả Cung cũng coi như đã trải nghiệm đủ loại cảm giác nhìn thấy người ta kiếm được tiền mà mình chẳng có đến một xu nào đó rồi.

Nhưng lúc đấy tin tưởng em gái là quyết định của chính bản thân bà ta, cũng chẳng có thuốc hối hận cho mà uống.

Thẳng cho đến khi nhìn thấy bản tin thời sự trên tivi đó, chị cả Cung mới túa mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng cầm điện thoại gọi điện cho Cung Lị Lị.

Bà ta nói lại tin thời sự này cho em gái biết, lúc này trong lòng chỉ còn lại mỗi may mắn mà thôi, may mà mình đã nghe lời khuyên của em gái, bằng không, tiền dưỡng già của hai vợ chồng bọn họ có khả năng đều đã ném hết qua cửa sổ rồi.

Cung Lị Lị ngơ ngác cúp máy, trong lòng sợ hãi không thôi. Vừa rồi bà ta mới được nghe chị cả nói xong, đối phương nói chị hai còn dùng cả tiền dành giụm mua nhà cho con trai để đầu tư, ước chừng khoảng ba trăm vạn!

Cung Lị Lị bèn chắp hai tay lại, vái vài lần về phía cửa sổ, trong lòng ngoại trừ biết ơn đối với Vệ Miên ra thì vẫn là biết ơn, chứ đã không còn một chút oán trách nào nữa.

Vệ Miên không bảo Châu Kiến Dân chở mình về căn nhà lầu mà đưa thẳng tới khu vực gần trường học. Cô và Phùng Tĩnh đã hẹn nhau buổi trưa cùng đi ăn cơm, buổi chiều còn có tiết học nữa!

Buổi chiều là tiết đại cương khảo cổ học, người lên lớp là giáo sư Chu.

Giáo sư Chu đã hơn năm mươi tuổi, qua vài năm nữa có thể nghỉ hưu, ông ta mặc một chiếc áo khoác màu xám, tóc hoa râm, dáng người gầy gò.

Chỉ là hôm nay, tinh thần của giáo sư Chu không được tốt cho lắm, trên gương mặt treo hai quầng thâm mắt to đùng không nói, mà lúc lên lớp còn thường xuyên thất thần.

Sau khi ông ta bị bạn học ngồi hàng trước nhắc nhở lại giảng nhầm nội dung thêm lần nữa bèn cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, rất lâu sau mới nói lời xin lỗi mọi người.

"Hôm nay tôi thấy hơi không thoải mái, các em tự đọc trước đi nhé, sau này tôi sẽ dạy bù cho các em sau."

Phùng Tĩnh lén lút sáp đến bên tai Vệ Miên.

"Con trai với con dâu của giáo sư Chu ầm ĩ đòi ly hôn, con dâu của thầy ấy vừa nổi điên một phát đã trực tiếp ném con lại cho hai vợ chồng giáo sư Chu nuôi. Mà hình như đứa bé ấy còn nhỏ lắm, nghe nói tối hôm nào cũng khóc, hại hai vợ chồng giáo sư Chu hoàn toàn không thể nào ngủ được, cơ mà đây cũng chỉ là lời đồn thôi, còn thật giả thì không biết."

Vệ Miên gật đầu, cũng không phải toàn bộ tin đồn đều là giả, cô có thể nhìn ra được từ tướng mặt của giáo sư Chu rằng cuộc hôn nhân của con trai ông ta quả thật đã biến động.

Sau này, con trai của giáo sư Chu sẽ còn kết hôn, hơn nữa anh ta còn sinh thêm một đứa con nữa, bây giờ, chỉ sợ đứa trẻ này sẽ phải ở bên cạnh giáo sư Chu lâu dài đây.

Hai vợ chồng già cũng rất đáng thương, đã gần đến tuổi nghỉ hưu rồi mà còn phải hốt cứt cho con trai kiểu vậy nữa.

Vệ Miên nghĩ đến ngày xưa giáo sư Chu đã không ít lần châm chước cho mình, cô kêu Phùng Tĩnh chắn cho mình rồi lôi chu sa và giấy đỏ ra, chuẩn bị vẽ bùa.

Bùa giấy của đạo môn không chỉ có mỗi màu vàng mà còn có cả màu đỏ, trong túi của Vệ Miên quanh năm chuẩn bị đủ mấy thứ này, tránh cho đến thời điểm cần thiết phải quay về nhà lấy lại không kịp.

Cô tập trung tinh thần, soạt soạt vài đường bút đã vẽ xong lên tờ giấy bùa, đợi sau khi hong khô một chút mới gấp lại thành hình tam giác xinh xắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận