Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 754: Căn Phòng Màu Hồng Phấn

.



Chương 754: Căn Phòng Màu Hồng Phấn

Chương 754: Căn Phòng Màu Hồng Phấn

Chiếc hộp mà Giang Dao mang tới có ba miếng bánh sầu riêng ngàn lớp được làm theo ba công thức khác nhau, vị chênh lệch không rõ ràng cho lắm.

Người có vị giác không nhạy ăn vào sẽ chỉ cảm thấy đều như nhau, nhưng có vài người lưỡi vô cùng nhạy, có thể nếm ra được sự khác biệt ngay lập tức.

"Em cảm thấy miếng thứ ba ngon nhất! Thanh ngọt không ngấy, hơn nữa vị ngọt của bơ cũng không át được hết mùi của sầu riêng. Chị Giang, em cũng được tính là ăn bánh sầu riêng ngàn lớp ở nhiều chỗ rồi nhưng vẫn là bánh mà chị làm ngon nhất và chính cống nhất, đúng là ăn cả trăm lần cũng không thấy ngán."

Giang Dao được cô khen mà suýt chút nữa quên luôn số nhà, hoặc là nói, con gái của cô ta thích Vệ Miên, đến chính bản thân cô ta cũng rất thích nữa kia kìa. Cô gái trẻ này có vẻ ngoài đẹp mắt, nói chuyện lại dễ nghe, mấu chốt là khẩu vị còn vô cùng tốt.

Mỗi một người nấu ăn chắc hẳn đều thích nhìn thấy người khác chén sạch bát sạch đĩa, đặc biệt là đồ ăn trong cái đĩa đó còn do chính tay mình làm.

Hai người nghiên cứu thảo luận về cách làm bánh sầu riêng ngàn lớp một lúc, cô gái nhỏ Viên Viên vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh hai người, lúc thì nhìn người này, lúc thì nhìn người kia.

Mắt thấy đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi, một lúc nữa là thầy Hoàng sẽ tới, lúc này, Giang Dao mới tiếc nuối dừng lại.

Cô ta thích nói chuyện với cô gái trẻ này quá, luôn có thể mang tới một vài lời gợi ý khác biệt cho cô ta, giúp cô ta tìm được nguyên liệu nấu ăn mới.

"Ôi chao, em nhìn chị này, nói chuyện một lúc đã quên mất cả thời gian, Viên Viên mau tạm biệt chị Tiểu Miên đi, lát nữa còn phải về học nữa."

Vệ Miên nghe thấy cách gọi lung tung này của cô ta cũng không nhịn được mà cười. Giang Dao trông còn rất trẻ, độ tuổi thực tế cũng không lớn, Vệ Miên gọi cô ta một tiếng chị Giang là hoàn toàn ổn thỏa, nhưng nếu như vậy thì Viên Viên nên gọi cô là dì mới đúng.

Nhưng đứa bé này lại nhận định Vệ Miên là chị, kiên quyết không đồng ý gọi theo cách của Giang Dao, Giang Dao dạy vài lần mà mãi không sửa được, sau đó dứt khoát mặc kệ, hai mẹ con mỗi người gọi một kiểu.

Viên Viên đứng dậy với vẻ lưu luyến không rời, đôi mắt to ngập nước giống như biết nói, cho thấy cô bé hoàn toàn không muốn về nhà.

Vệ Miên đang định nhéo cái má phúng phính của cô bé thì đột nhiên nhìn thấy một luồng khí đen bay về phía cô gái nhỏ.

Luồng khí tức này cũng không tính là nặng, nhìn mức độ thì cùng lắm cũng chỉ là bị thương, nhưng đứa trẻ còn nhỏ như thế, cho dù bị thương cũng đã là chịu tội lắm rồi.

Vệ Miên hơi nhíu mày, đang định lấy một lá bùa hộ thân ra cho cô bé nhưng đột nhiên lại cảm thấy mi tâm đau nhức, thiên nhãn đã mở ra.

Sau khi màn sương mù màu trắng quen thuộc tản đi, xuất hiện trước mắt Vệ Miên là một căn phòng màu hồng phấn.

Rèm cửa màu hồng, giường công chúa hai màu hồng trắng, thảm trải sàn màu trắng, chú gấu to màu hồng, còn có cả bàn và ghế cũng màu hồng nốt.

Có thể nói, căn phòng này liếc mắt nhìn đến đâu cũng chỉ thấy màu hồng và màu trắng, mà không có bất cứ một màu sắc nào khác nữa, đến ngay cả cây bút đặt trên bàn học và chiếc đèn treo trên trần nhà cũng là màu hồng.

Chỗ này trông giống một pháo đài màu hồng phấn khiến người nhìn thấy căn phòng như vậy mà không khỏi hạ nhẹ giọng, chỉ sợ làm kinh động đến tiểu công chúa ở bên trong.

Đột nhiên những tiếng nức nở nghẹn ngào truyền tới, âm thanh đó nghe qua rất quen thuộc, Vệ Miên nhìn qua thuận theo âm thanh, lại chỉ thấy một màn khiến cả người cô sục sôi sát khí.

Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đeo một cặp kính gọng vàng đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn học, trên cái ghế màu trắng như tuyết chính là một con cầm thú bẩn thỉu.

Bấy giờ, cái áo trên người tên cầm thú rất chỉnh tề gọn gàng nhưng bên dưới chiếc bàn quay lưng lại với cửa phòng lại hoàn toàn khác hẳn, gã trần trụi, không hề che giấu một tí gì để lộ ngay trước mặt một đứa trẻ ngây thơ và hiểu chuyện.

Mà đứa trẻ đó có làn da trắng nõn mềm mại, lông mì dài, đôi mắt to, bây giờ đang nhìn gã với vẻ mặt sợ hãi.

Vệ Miên vô cùng quen thuộc với gương mặt này, đó chính là Viên Viên vừa rồi còn đứng ngay bên cạnh cô.

Biểu cảm trên gương mặt của tên cầm thú trông không có một chút điểm bất thường nào cả, gã nghiêm chỉnh như một giáo viên tiểu học có nhân phẩm cao thượng, thậm chí một tay gã còn đang cầm bút vẽ không ngừng tô vẽ trên lớp vải vẽ tranh trước mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận