Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 298: Không Tìm Được Bằng Chứng

.



Chương 298: Không Tìm Được Bằng Chứng

Chương 298: Không Tìm Được Bằng Chứng

Nhưng anh ta có cảm giác Lý Thái không nói gì cũng không phải vì không để ý, mà là đang giấu đại chiêu gì đó, anh ta không cảm thấy một người có thể được gọi là tài tử sẽ có suy nghĩ đơn thuần như vậy.

Hồi còn đi học, anh ta đã từng đọc một trong những quyển tiểu thuyết mà Lý Thái viết rồi, đối phương viết thể loại trinh thám, từ đó có thể nhìn ra được tư duy logic tinh tế của đối phương, Lý Thái cũng không hề vô hại như vẻ ngoài thể hiện ra đâu.

Tối ngày hôm ấy, Phùng Hiến Cương về nhà, bây giờ anh ta đã đeo ngọc phù bình an rồi nên cảm thấy chẳng có gì phải sợ hãi nữa.

Anh ta ngâm nga mở cửa đi vào nhà, còn chưa kịp vào phòng khách đã nghe thấy tiếng khóc hu hu truyền tới. Phùng Hiến Cương vội vàng thả nhẹ bước chân, trốn sau huyền quang nhìn về phía phòng khách.

Chỉ thấy trên ghế sô pha trong nhà anh ta có một người phụ nữ trung niên đang ôm mặt khóc hu hu, mẹ anh ta còn ngồi bên cạnh đưa khăn giấy với vẻ mặt vừa đau lòng lại vừa không biết phải làm sao.

"Có phải cháu nghĩ nhiều quá rồi không, dì cảm thấy Húc Đông không phải người như vậy đâu, còn nữa, ở chỗ cậu ta lúc nào chẳng có mấy cô gái muốn đi đường tắt, nhưng suốt nhiều năm như thế, cháu đã từng thấy cậu ta làm chuyện có lỗi gì với hai mẹ con cháu chưa, dì thấy cháu chỉ đang nghĩ ngợi lung tung mà thôi." Lâm Thanh Vân khuyên hết nước hết cái.

"Không phải, hu hu hu, cháu cảm thấy chắc chắn không sai đâu hu hu, trước đó quả thật chưa từng có nhưng khoảng thời gian này, cháu tuyệt đối sẽ không cảm giác nhầm hu hu, dì ơi, phải làm sao đây..." Người phụ nữ trung niên khóc không thành tiếng.

Người đã đến tuổi trung niên rồi, còn lâu mới ưa nhìn và xinh đẹp được bằng mấy cô gái trẻ tuổi tươi mơn mởn, cô ta đã từng thấy đàn ông ở bên ngoài lăng nhăng nhiều rồi, chuyện của người khác thì mình còn có thể bình tĩnh khuyên vài câu, nhưng khi thật sự đến lượt mình, rốt cuộc loại cảm giác này như thế nào thì chỉ có người từng trải qua mới hiểu được.

Nghe cách gọi của người phụ nữ trung niên đối với Lâm Thanh Vân, Phùng Hiến Cương mới chợt phản ứng lại được người này là ai, vậy mà lại là bà chị họ Lâm Tuyết của mình.

Trước đây, Lâm Tuyết và anh rể Phan Húc Đông cũng sống ở thành phố Thanh Bình, sau này Phan Húc Đông bị điều chuyển công tác nên cả gia đình bọn họ mới chuyển lên thủ đô, số lần về đây cũng không nhiều.

Chẳng qua, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là chị họ đều sẽ dẫn cháu ngoại về chơi, ở khoảng mười ngày nửa tháng mới về lại thủ đô.

Tầm này lại đến kỳ nghỉ, chỉ lần này trở về hình như có hơi khác thường, nghe ý tứ vừa rồi thì có vẻ như Phan Húc Đông lăng nhăng ở bên ngoài thì phải?

Phùng Hiến Cương dùng lưỡi đẩy hàm trên, đây là tật xấu trên người anh ta.

Lại nghe Lâm Thanh Vân ở trong phòng vẫn đang khuyên cháu gái ngoại: "Nếu cháu chắc chắn nó có người khác ở bên ngoài vậy thì tìm ra người đó đi, bất cứ một người đàn ông nào ngoại tình đều không có đạo lý tiếp tục ở lại khiến mình ghê tởm! Năm ấy, Phan Húc Đông kia dựa vào ông nội cháu mà lên, đừng tưởng bây giờ ông nội cháu đã nghỉ hưu rồi là nó dám làm loạn, nếu đã có thể cho nó lên được thì chắc chắn cũng có thể khiến nó xuống được!"

Tiếng khóc của Lâm Tuyết nhỏ hơn một chút, không biết có phải vì người nhà mẹ đẻ đã cho cô ta tự tin hay không mà trong lòng lập tức thấy thoải mái hơn không ít, cô ta khịt mũi.

"Cháu đã tìm thám tử tư điều tra rồi nhưng suốt một khoảng thời gian dài như thế vãn không điều tra ra được gì, cứ như thể toàn bộ mọi chuyện đều là ảo giác của cháu ấy, nhưng cháu dám khẳng định Phan Húc Đông chắc chắn đã ngoại tình"

Lam Thanh Vân nhíu chặt mày, bà ta biết thực lực của đứa cháu gái ngoại này, cô ta nói đã điều tra vậy chắc chắn là đã điều tra rồi, chỉ là làm như vậy rồi vẫn không có bằng chứng xác thực gì cả, thế này cũng hơi khó giải quyết.

"Lần này vừa vặn Húc Đông được điều về thành phố Thanh Bình, nếu ở ngoài kia thật sự có người vậy cũng không thể lập tức cắt đứt được đâu, dì sẽ tìm thêm vài người cho cháu để điều tra bọn họ!"

Phan Húc Đông được điều đến thủ đô tám năm, bây giờ lại bị điều về Thanh Bình, chức vụ được thăng lên hai cấp, đám người Lâm Tuyết cũng có thể theo anh ta về lại Thanh Bình sinh sống, gia đình cũng có thể quan tâm săn sóc nhiều hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận