Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 640: Ở lại

.



Chương 640: Ở lại

Chương 640: Ở lại

Rất nhanh, ba người đã đánh răng rửa mặt xong và ngồi ăn cơm ngay trong nhà nghỉ, sau đó bọn họ đi đến địa điểm mục tiêu.

Sau khi Vệ Miên tiến vào công viên rừng rậm lại cảm giác được sinh khí đổ dồn lên người, nhưng ở trước mặt người ngoài, cô sẽ không hấp thụ dựa theo cách tối hôm qua. Cô giảm tốc độ xuống, từ từ hấp thụ theo mức độ không thu hút sự chú ý.

Nhưng loại cảm giác cả người ấm áp và tràn trề sức mạnh đó thật sự quá tươi đẹp.

Vệ Miên thoải mái đến mức ngón chân không nhịn được mà cử động, ở mấy chỗ tốt thế này làm sao cô có thể chỉ ở một ngày được cơ chứ, vì thế cô bày tỏ lại suy nghĩ muốn ở thêm mấy hôm nữa với hai chị em nhà kia, kêu bọn họ có việc thì có thể về trước.

"Tớ không về, tớ ở đây với cậu!" Phùng Tĩnh khoác cánh tay của Vệ Miên, kiên quyết không chịu về nhà trước, dù sao cô ấy cũng chỉ nằm đấy chơi điện thoại, còn không bằng ở lại bên này!

Có khả năng là vì không khí ở bên này thật sự quá trong lành khiến cô ấy cảm thấy gần đây giấc ngủ vô cùng tốt, ban ngày đi dạo mấy vòng trong rừng cũng không hề thấy mệt mỏi một chút nào, mà chỉ cảm giác vô cùng có tinh thần!

Phùng Việt cũng có loại cảm giác này, trước đây chỉ chơi mấy hôm đã cảm thấy mệt muốn chết rồi, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác hẳn.

Hiển nhiên, Vệ Miên sẽ không nói nguyên nhân có liên quan đến mình.

Bình thường sinh khí giấu trong lùm cây bụi cỏ, người bình thường rất khó cảm giác được sự tồn tại của chúng, nhưng Vệ Miên thì lại khác.

Cô có công pháp đặc biệt của mình, có thể rút phần sinh khí dư thừa từ trong cây cỏ ra ngoài, sau đó từ từ tập trung về phía mình, đợi bị cô hấp thụ xong sẽ lại thông qua công pháp vận chuyển để biến thành linh khí.

Ban ngày, hai người Phùng Tĩnh vẫn luôn đi theo bên cạnh Vệ Miên, ba người thậm chí còn mua võng treo trong rừng cây, nằm hết hơn nửa ngày ở đó.

Cùng lúc cô rút sinh khí từ trong cây cối cũng vì hấp thụ khá bận rộn dẫn đến việc bên cạnh có rất nhiều con cá lọt lưới, trong lúc hai người này hít thở sẽ vô thức hít một ít vào trong, đương nhiên cũng rất có lợi đối với cơ thể của bọn họ rồi.

Liên tiếp hai tối liền, Vệ Miên đều nhanh chóng bay vào sâu trong rừng nhân lúc Phùng Tĩnh đang ngủ say và điên cuồng hấp thụ sinh khí.

Sau đó cũng không biết có phải cô đã hấp thụ quá nhiều hay không mà chẳng hiểu sao lại có một loại cảm giác chướng, cho dù đã liên tiếp vận chuyển công pháp nhưng cũng chỉ có thể hấp thụ được một phần rất ít.

Vệ Miên biết đây đã là cực hạn của cơ thể rồi, chỉ đành dừng lại trong sự tiếc nuối.

Lúc cô ở trong khu rừng không có việc gì để làm sẽ nghiên cứu vẽ mấy lá bùa, thử truyền linh khí trong cơ thể lên trên đó, nếu như có thể khóa lại bên trong thì càng tốt, sau này lúc cần dùng có thể trực tiếp mở ra.

Cũng có thể lý giải nó thành một cái pin linh khí, đợi trong cơ thể không đủ linh khí thì có thể thông qua loại pin linh khí này để truyền linh khí vào trong cơ thể.

Trước đây Vệ Miên đã từng nghe sư huynh nhắc đến loại bùa chú như thế rồi nhưng cô đã liên tiếp thử rất nhiều lần đều không thành công, đây là sự thất bại chưa từng xuất hiện trong sự nghiệp vẽ bùa của cô.

Sau đó, Vệ Miên dứt khoát cùi không sợ lở, giơ tay vẽ bừa một lá nhưng không ngờ cái lá đó lại có thể tích trữ linh khí.

Nhưng nếu kêu cô hồi tưởng lại việc vẽ nó thế nào thì cô nghĩ rất lâu vẫn không tài nào nhớ ra được, không có cách nào khác, cô chỉ có thể thu dọn rồi trở về từ từ nghiên cứu thôi.

Vệ Miên cẩn thận nhét lá bùa đã thành công kia vào trong túi áo trên, bên trong đó chứa đựng không ít linh khí của cô.

Tối hôm đó, Vệ Miên không ra ngoài, tắm rửa xong mới nói chuyện với Phùng Tĩnh được một lúc đã hơi buồn ngủ rồi, hai người dần dần im lặng, chìm vào giấc ngủ say.

Cũng không biết mà mấy giờ đêm, đột nhiên cô bị một âm thanh kỳ quái đánh thức.

Vệ Miên từ từ mở mắt ra nhìn, tiếng hít thở của Phùng Tĩnh nằm bên cạnh vẫn ổn định như cũ, không hề có dấu hiệu bị đánh thức.

Cô mở mắt ra, bây giờ trong phòng tối đen như mực, duy chỉ có cái rèm cửa vẫn chưa kéo hết là lọt vào một chút ánh sáng từ tấm biển quảng cáo bên dưới lầu mà thôi.

Vừa rồi Vệ Miên bị một tiếng "cạch" cực kỳ nhỏ đánh thức, âm thanh đó giống như then cửa bị một thứ gì đó gảy xuống, cho nên cô lập tức choàng tỉnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận