Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 135: Bật Khóc

.



Chương 135: Bật Khóc

Chương 135: Bật Khóc

"Cha, cha với mẹ con đừng đi nữa được không, con kể cho cha nghe, hôm qua còn mơ thấy chuyện chẳng lành, cha mẹ đừng đi đến chỗ có nguy hiểm, nhất định phải nghe lời con!"

Kim Chí Linh không nhắc đến chuyện của Vệ Miên, lúc này nếu như nhắc đến có khả năng sẽ phản tác dụng, còn không bằng nói là mình nằm mơ thấy cho rồi.

Nhưng cho dù nói như thế thì cha chưa chắc đã có thể tin.

Quả nhiên!

"Ha ha ha, lại còn nằm mơ nữa, giấc mơ thường trái với sự thật mà." Trong lòng cha Kim thấy ấm áp, biết con gái chỉ đang lo lắng cho mình vì thế mới an ủi: "Cha đã xem qua cáp treo này rồi, nó treo trên dây cáp, chắc chắn lắm con ạ, có không ít người đều ngồi trong cái thứ đó mà cũng có làm sao đâu."

"Hàng nhích lên rồi, sắp tới lượt cha mẹ rồi."

Kim Chí Linh nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng của nhân viên công tác mà cả người đều không khỏe.

Mà lúc này, rõ ràng cha Kim cũng đã nghe thấy.

"Được rồi, Linh Linh, đến lượt cha với mẹ con rồi, có chuyện gì thì đợi cha mẹ xuống núi rồi lại nói sau nhé, con đừng lo!"

Nói rồi, ông ta định cúp máy.

"Không được, không thể ngồi!"

Kim Chí Linh không thể nào nhịn được nữa mà đột nhiên òa khóc.

"Ba ba, đừng lên đó mà, con sợ lắm hu hu hu..."

Cha Kim rõ ràng cũng đã nghe thấy tiếng khóc của con gái, ông cụ sợ hết hồn, vội vàng dừng bước chân đã đặt lên cáp treo, cũng thuận tiện kéo mẹ Kim lại.

"Con đừng khóc, đừng khóc, cha không lên nữa, Linh Linh, con đừng khóc!"

Cha Kim nghe thấy tiếng khóc của con gái mà lập tức hoảng hốt.

Từ khi con gái trưởng thành cho đến nay vẫn luôn tự xưng là người lớn, chỉ gọi mỗi một chữ "cha" chứ không còn gọi từ láy giống như hồi nhỏ nữa.

Lúc này, một tiếng "ba ba" ở đầu dây bên kia khiến cho cha Kim lập tức mềm lòng.

Hơn nữa, con gái từ nhỏ đã nghe lời rồi, chưa bao giờ từng chủ động yêu cầu bọn họ một chuyện gì hết, lần này cô khóc dữ dội như thế khiến cha Kim vô cùng đau lòng.

"... Còn lên nữa không đây? Không lên cáp treo thì nhường cho người đằng sau đi chứ!"

Nhân viên công tác kia thúc giục với vẻ mất kiên nhẫn.

Cha Kim vội vàng nói không lên nữa, nhưng mẹ Kim cũng không biết bạn già đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi bà ta đang nói chuyện với những người khác trong đoàn du lịch, lúc này cũng đã nhấc chân định chui vào tiếp nhưng lại một lần nữa bị cha Kim kéo về.

"Làm gì đấy?"

Cứ rầy rà như thế, thời gian tạm dừng của chiếc cáp treo kia đã đến, còn chưa đợi người bước lên đã trượt đi.

Nhân viên công tác cũng không để ý, đợi khi chiếc cáp treo tiếp theo đi qua mới cho du khách bước vào.

Chiếc cáp treo mà cha mẹ nhà họ Kim vốn định ngồi cứ để trống như thế.

Cha Kim kéo mẹ Kim qua một bên rồi đặt chiếc di động vào giữa hai người.

"Linh Linh, cha mẹ không lên cáp treo nữa rồi, con đừng khóc nữa!" Cha Kim thả nhẹ giọng nói, an ủi đứa con gái đang khóc không ngừng ở bên kia.

Rõ ràng mẹ Kim cũng đã nghe thấy tiếng khóc của con gái, bà ta lập tức sốt ruột hẳn lên.

"Linh Linh, Linh Linh, con sao thế Linh Linh, sao con lại khóc, phải chịu thiệt thòi gì thì cứ nói với mẹ đi!"

Biết được cha mẹ không lên cáp treo nữa, Kim Chí Linh đang lo lắng không thôi cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, cô ta lau nước mắt rồi vội vàng an ủi cha mẹ đang sốt ruột.

"Con không sao, cha mẹ, chỉ là con nằm mơ thấy chuyện chẳng lành, sợ cha mẹ gặp nguy hiểm nên mới gọi điện cho cha mẹ một cuộc."

"Con bé nhà con, làm mẹ sợ muốn chết!" Mẹ Kim nghe thấy con gái nói như thế mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bà ta còn tưởng lúc mình không có nhà, con gái đã phải chịu thiệt thòi gì chứ.

Chỉ mới nói chuyện có vài câu thôi mà mồ hôi sau lưng bà ta đã sắp túa ra cả rồi.

Một nhà ba người nói chuyện mấy câu, lúc đang định cúp máy thì đột nhiên nghe thấy phía bên nhân viên công tác truyền tới tiếng hô kinh hãi.

Cha Kim thuận theo âm thanh nhìn qua nhưng cũng không coi là chuyện gì lớn cả, nếu con gái đã không cho bọn họ ngồi cáp treo vậy hai ông bà cụ cũng dự định xuống núi luôn, nghỉ ngơi trên xe buýt một lúc.

Lúc xuống núi, mấy nhân viên công tác chạy vù vù băng qua bên cạnh hai ông bà cụ, kèm theo vài câu nói vụn vặn truyền tới.

"... Rớt xuống rồi."

"Không biết có người không nữa."

"Có khả năng còn người sống không?"...

Bạn cần đăng nhập để bình luận