Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1103: Phụ Thuộc Vào Bản Thân Tôi

.



Chương 1103: Phụ Thuộc Vào Bản Thân Tôi

Chương 1103: Phụ Thuộc Vào Bản Thân Tôi

Vệ Miên vừa cười vừa gật đầu, trong lòng lại ghi nhớ địa điểm này, dự định có thời gian phải qua đó xem thử.

Nhắc đến quê nhà là Hoàng Nhị Muội lại nhớ đến bà nội đã nuôi nấng mình từ nhỏ đến lớn, khiến cho cô ta từ nhỏ đã mất đi cha mẹ học được rất nhiều đạo lý nhân sinh.

"Đại sư, năm nay tôi đã ba mươi hai tuổi rồi, gặp được một người đàn ông phù hợp cũng không dễ dàng gì, cô nói xem tôi có nên buông không?"

Vệ Miên cúi mắt nghĩ ngợi, chỉ từ một câu nói này đã có thể nghe ra được Hoàng Nhị Muội không muốn từ bỏ Phương Hiểu Lượng.

"Cô Hoàng có mang theo sinh thần bát tự của mình không?"

Vệ Miên cũng không có cách nào cho cô ta ý kiến về phương diện này, Hoàng Nhị Muội vốn có mệnh cách chết yểu nhưng lại vì một sức mạnh nào đó mà mệnh cách bị thay đổi, vốn dĩ người đã chết từ lâu lại biến thành mệnh trường thọ.

Đợi cô bấm tính xong bát tự của Hoàng Nhị Muội lại càng khẳng định hơn.

"Cô vốn là một người có mệnh cách đoản thọ, không sống quá tuổi hai mươi lăm, trong mệnh đã định trước không có nhân duyên rồi, nhưng bây giờ cô đã ba mươi hai tuổi, lại còn có một người bạn trai muốn tiến tới hôn nhân. Về phần tại sao mệnh cách của cô lại thay đổi thì tạm thời tôi vẫn chưa rõ, nhưng sự thay đổi của mệnh cách này cũng có nghĩa..."

Hoàng Nhị Muội không nhịn được mà trừng to mắt, bất cứ một ai nghe được chuyện mình vốn nên chết yểu cũng sẽ cảm thấy khó tin cả thôi.

"Năm chữ trong mệnh đã định trước này không phải chỉ để nói chơi thôi đâu, từ bát tự của cô Hoàng không thể nhìn ra được quỹ đạo của tương lai, vận mệnh sau này đều nằm trong lòng bàn tay của cô, muốn sống thế nào đều phụ thuộc vào bản thân cô hết."

Hoàng Nhị Muội lẩm bẩm: "Phụ thuộc vào bản thân tôi?"

Thấy cô ta cúi đầu không nói gì, Vệ Miên cũng không nói thêm nữa mà suy nghĩ về bát tự mà mình đã suy diễn ra.

Nhìn từ bát tự này thì Hoàng Nhị Muội vốn sinh ra đã yếu nhược, từ nhỏ sức khỏe không tốt, lúc cô ta lên sáu tuổi đã trải qua một sự cố ngoài ý muốn, dưới sự liều mình bảo vệ của cha mẹ mới may mắn sống sót, nhưng cơ thể lại càng thêm ốm yếu.

Mà cha mẹ của Hoàng Nhị Muội cũng vì sự cố lần này mà bỏ mạng, sau đó cô ta được để ở chỗ bà nội nuôi lớn.

Tính toán dựa theo bát tự này thì cả đời này của Hoàng Nhị Muội đều bệnh tật, sinh mệnh dừng lại ở tuổi hai mươi lăm, lên đại học cũng phải tạm nghỉ mấy lần mới miễn cưỡng học xong được.

Nhưng bây giờ sắc mặt của cô ta lại hồng hào, cơ thể khỏe mạnh, sống đến bảy, tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề, điều này thật sự khiến Vệ Miên không thể không cảm thấy hứng thú.

Hoàng Nhị Muội nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định không buông tay trước, dù sao thì cô ta với Phương Hiểu Lượng cũng có tình cảm, huống chi, anh ta cũng chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với mình.

Nếu chỉ vì đã từng ly hôn mà phủ nhận anh ta vậy Hoàng Nhị Muội cảm thấy sau này, e rằng mình sẽ hối hận mất.

Hơn nữa, đại sư cũng đã nói, vận mệnh của cô ta nằm trong lòng bàn tay của cô ta, cô ta muốn say này chung sống bình yên với Phương Hiểu Lượng vậy chắc chắn cũng có thể thôi!

Sau khi làm ra quyết định này, Hoàng Nhị Muội lôi di động ra định chuyển tiền xem quẻ cho Vệ Miên nhưng lại bị đối phương từ chối.

Cô cũng không giúp được gì cho chuyện của Hoàng Nhị Muội và cũng không đưa ra kiến nghị gì hết, tiền xem quẻ hoàn toàn không cần thiết phải trả, nhưng Hoàng Nhị Muội lại rất kiên trì.

Vệ Miên chỉ đành nói: "Tôi cảm thấy khó có hứng thú với quê nhà của cô Hoàng, khi nào cô trở về đó có thể thông báo với tôi một tiếng được không?"

Đây đã là lần thứ hai Vệ Miên nhắc đến quê nhà của cô ta, trong lòng Hoàng Nhị Muội thấy tò mò nhưng vẫn đồng ý.

"Đến khi ấy đại sư cũng phải cho tôi cơ hội làm hết trách nhiệm của một chủ nhà đấy nhé!"

"Được chứ!"

Vệ Miên đứng dậy tiễn người ra ngoài, nhưng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai người trong khu vực đợi.

Hoàng Nhị Muội cũng nhận ra Tôn Trường Hà, sau khi hai người chào hỏi nhau, cô ta một lần nữa cảm ơn Vệ Miên rồi dẫn Phương Hiểu Lượng rời đi.

Phương Hiểu Lượng thấy vẻ mặt của Hoàng Nhị Muội không có gì khác biệt với trước đó, biết cô ta chắc chắn để ý đến chuyện mình ly hôn, anh ta dỗ thêm một chút chắc là sẽ ổn thôi.

Như vậy xem ra, bây giờ không phải thời cơ tốt để lôi kéo quan hệ với Tôn Trường Hà rồi, chỉ đành rời đi cùng Hoàng Nhị Muội với vẻ không cam lòng tí nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận