Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 255: Tìm Được Rồi

.



Chương 255: Tìm Được Rồi

Chương 255: Tìm Được Rồi

Đầu tiên là vận chuyển công pháp nén nguyên khí tập trung thành hình một giọt nước, nhắm thẳng vào vết lõm nhỏ bên dưới Thiết Chử rồi từ từ nhỏ vào.

Quá trình nhỏ này vô cùng lâu, mà đây còn là trong trường hợp cô đã quen với ngọc trấn học, chứ nếu giao công việc này vào tay người khác thì cô thật sự không yên tâm.

Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng Vệ Miên cũng đã dùng hồn lực bao phủ toàn bộ miếng ngọc trấn hồn, chặt đứt tầm ảnh hưởng của nó đối với Trịnh Hằng.

Cũng chính vào thời khắc này, cô vừa đảo bảo linh đài sáng tỏ, vừa cử động nắm ngón tay rất nhanh.

Trịnh Hạo và Trịnh Khai Nguyên đều không dám thở, chỉ cảm thấy ngón tay của Vệ Miên đã xuất hiện tàn ảnh luôn rồi, hai người đều nhìn chằm chằm vào động tác của cô.

"Cửu tử hỏa."

"Li vị."

"Phía Nam, cách bản thể không quá hai cây số."

Thời gian tổng cộng chưa đến hai lần hít thở, đột nhiên Vệ Miên mở bừng mắt ra, ánh mắt như điện nhìn về phía Trịnh Khai Nguyên: "Công trình kiến trúc cao nhất ở gần đây, cho người lên đó tìm đi."

Trịnh Hạo lập tức đứng bật dậy chạy ra ngoài: "Tôi đi tìm!"

Một người con trai khác vốn đang ở trong phòng khách cũng vội theo sát phía sau, chỉ ném lại một câu "em cũng đi" rồi chạy vào trong thang máy.

Vẻ mặt của Trịnh Khai Nguyên vô cùng căng thẳng, lúc này ông ta vẫn không dám thả lỏng một chút nào hết mà lôi di động ra, cũng không quan tâm bây giờ có phải nửa đêm hay không mà trực tiếp ra lệnh cho mấy người nhà họ Trịnh, kêu bọn họ đi qua bên đó tìm kiếm.

Cúp máy xong, ông ta bắt đầu đợi chờ trong sốt ruột.

Vệ Miên tính toán xong cũng buông lỏng khống chế đối với ngọc trấn hồn, lúc này, cô dọn sạch bàn để chừa ra một khu vực nhỏ, sau đó lôi giấy bùa và chu sa ra vẽ bùa.

Tốc độ sản xuất này khiến một người có kiến thức rộng rãi như Trịnh Khai Nguyên cũng phải trợn tròn mắt há hốc mồm, ông ta lại có thêm nhận thức mới về thực lực của Vệ Miên rồi.

Vậy mà toàn là bùa chú trung cấp cả!

Động tác tùy ý của cô gái trẻ lại vẽ ra được bùa chú không hề tùy ý đến vậy, cho dù Trịnh Khai Nguyên đã lao lực quá độ vì chuyện của Trịnh Hằng nhưng vẫn không nhịn được mà phân tâm, líu lưỡi vì chuyện này.

Đây là tiểu yêu nghiệt của nhà nào thả ra để đả kích người khác vậy?

Sau gần hai tiếng đồng hồ, đột nhiên điện thoại của Trịnh Khai Nguyên vang lên, là Trịnh Hạo gọi.

"Cha!"

"Tìm được rồi!"

Nghe được câu này, Trịnh Khai Nguyên lập tức siết chặt tay với vẻ mặt kích động: "Cẩn thận một chút, đừng tách khỏi đám người chú hai của con, bây giờ cha sẽ qua đón con ngay."

Trịnh Khai Nguyên không dám đắc ý một chút nào cả, ông ta cầm pháp khí có thể dùng được rồi mới đi ra ngoài.

Mấy lá bùa này của Vệ Miên vốn được chuẩn bị cho ông ta nhưng vào một khắc Trịnh Khai Nguyên quay người, cô lại phát hiện ra sự thay đổi trong tướng mặt của ông ta mà không khỏi nhíu mày lại.

"Đợi đã."

Trịnh Khai Nguyên sững sờ, quay đầu nhìn về phía cô.

"Chú ở đây trông chừng, để tôi đi."

Trịnh Khai Nguyên muốn nói không cần nhưng nghĩ đến bản lĩnh mà Vệ Miên vừa mới thể hiện ra, môi ông ta mấp máy, lời từ chối bị nuốt về họng, cuối cùng nói với vẻ biết hơn: "Vậy cảm ơn đạo hữu."

Trịnh Khai Nguyên đã không dám đối xử với Vệ Miên như tiểu bối nữa, tiểu bối nhà ai có thể có thực lực này được chứ, riêng thủ đoạn khống chế nguyên khí vừa rồi của cô, đến ngay cả ông cụ trong nhà vào thời kỳ đỉnh cao cũng không thể làm được.

Huống chi, cô vẽ bùa chú còn lợi hại như thế! Chỉ là hơi kỳ quái, tại sao ông ta lại chưa từng nghe nói đến tên của cô gái này chứ?

Vệ Miên đựng toàn bộ bùa chú vừa mới vẽ xong vào trong túi, xách balo của mình lên rồi xuống lầu bắt taxi.

Tài xế hỏi cô đi đâu, cô cũng không biết đó là chỗ này nên chỉ đành đáp: "Đi về hướng nam, trong vòng hai cây số, công trình kiến trúc cao nhất đó nằm ở đâu vậy?"

"Ý cô là trung tâm tài chính Thanh Bình đúng không, đó là một địa điểm ngắm cảnh đêm đẹp lắm đấy."

Ông chú tài xế còn tưởng Vệ Miên định đi ngắm cảnh đêm, bằng không, nửa đêm canh ba ai lại chạy tới chỗ đó chứ.

"Tới đó đi."

"Được."

Khoảng cách gần, nửa đêm trên đường lại không có nhiều xe đến thế nên chưa quá hai phút là ông chú tài xế đã chở Vệ Miên đến nơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận