Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 838: Phải Sống Vì Mình Thôi

.



Chương 838: Phải Sống Vì Mình Thôi

Chương 838: Phải Sống Vì Mình Thôi

Sau một phen tặng quà này, chủ kênh nam lại cầm micro lên bắt đầu hát dựa theo yêu cầu của bà chị xếp hạng nhất trên bảng.

Nhạc Hồng Phương ngâm nga theo giai điệu truyền tới trong điện thoại, cơ thể cũng không nhịn được mà lắc lư, hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.

Đúng lúc này, La Hạo mặc tây trang phẳng phiu đột nhiên nổi giận đùng đùng mở cửa phòng ra, dọa Nhạc Hồng Phương đang vô cùng nhập tâm giật nảy mình.

"Con làm gì thế, đã từng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn hấp ta hấp tấp, cũng không biết điềm tĩnh một chút, làm mẹ sợ hết hồn."

Nhạc Hồng Phương trách móc xong lại chuyển tầm nhìn về phía màn hình tiếp, khóe miệng lại mang theo ý cười.

Nhìn thấy mẹ như vậy, ánh mắt vốn tối tăm của La Hạo lại càng thêm nặng nề hơn, anh ta nhìn mẹ mình đang chìm đắm vào trong đó với ánh mắt rất bất thiện, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa vô danh bất chợt bùng lên óc.

Anh ta cướp lấy cái điện thoại của mẹ rồi ném "cạch" một phát xuống sàn.

Màn hình điện thoại vốn đang sáng đột nhiên long lên, sau khi nhấp nháy vài phát đã hoàn toàn tắt máy.

Nhạc Hồng Phương nhìn thấy La Hạo dám ném điện thoại của mình là lập tức nổi giận, bà ta tức run cả người, một tay chỉ vào anh ta.

"Mày... mày đúng là thằng bất hiếu, dựa vào cái gì mà ném điện thoại của tao? Cái điện thoại này của tao vừa mới mua trong tháng này xong, giờ mày lại ném hỏng của tao, tao thấy đầu óc mày có bệnh rồi đúng không, hơn bảy nghìn tệ đấy, đúng là phá nhà mà!"

Nhạc Hồng Phương tức không chịu được nhưng suy cho cùng vẫn nghĩ được đây là con trai nhà mình, từ nhỏ đã có lòng tự tôn rất mạnh, cho nên cũng không chửi quá khó nghe.

"Vừa mới mua? Cha con vừa mất xong, con thấy bây giờ mẹ còn biết hưởng thụ hơn bất cứ ai rồi đấy, đồ gia dụng đều đổi mới một lượt, cái điện thoại trước đó cũng mới dùng chưa đến một năm thôi mà bây giờ lại đổi cái khác. Sao ngày trước không thấy mẹ tiêu tiền lung tung như thế nhỉ, cha con mất rồi là không còn ai quản mẹ, có đúng không?"

"Còn cả tiêm thẩm mỹ vào tháng trước nữa, cha con đã đi rồi, ngày nào mẹ cũng ăn vận, trang điểm lộng lẫy cho ai nhìn hả?"

Vừa rồi Nhạc Hồng Phương cũng không tức giận cho lắm nhưng bây giờ bà ta đã thật sự nổi giận rồi, sắc mặt lập tức lạnh hẳn đi.

"Chỉ còn lại một mình tao, dựa vào cái gì mà tao không thể ăn diện cho mình? Có điều luật nào quy định không? Tao có tiền đấy, tao muốn tiêu như thế nào thì tiêu như vậy, người ngoài còn chưa nói gì đâu, ngược lại một thằng con trai như mày ở đây nói nhăng nói cuội!"

"Hơn nữa, cha mày vừa mới mất thì đã làm sao, tao nhất định phải ngày nào cũng đòi sống đòi chết mới được à?"

La Hạo vừa nghe mẹ nói muốn tiêu thế nào thì tiêu như vậy là lập tức cho rằng bà ta muốn tiêu hết một chút tiền tiết kiệm trong nhà kia, sắc mặt của anh ta soạt cái đen như đít nồi.

"Mẹ đã sáu mươi tuổi rồi, mẹ nhìn đi, bà cụ sáu mươi tuổi nhà ăn còn ăn vận như mẹ nữa không, ra ngoài kia người ta ngoài mặt khen mẹ trẻ trung nhưng trên thực tế ở sau lưng cũng không biết đã đàm tiếu thành thế nào đâu, rồi nhà mình sẽ bị người ta chỉ chiết đến chết thôi!"

Nhạc Hồng Phương hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt tràn đầy vẻ đau lòng, cảm thấy có hơi không quen biết đứa con trai này.

"Tao xem ai dám nói gì!"

La Hạo thấy mẹ không chịu nghe lời khuyên như vậy, vừa nghĩ đến thông tin mà mình đã nghe được từ chỗ đại sư ban nãy, cuối năm nay mẹ sẽ kết hôn, ở nhà đối phương còn có hai đứa con trai, nghĩ đến toàn bộ số tiền tích góp suốt nhiều năm như thế của cha đều làm lời cho người ngoài hết là anh ta lại không thể kiềm chế được cơn nóng nảy trong mình.

"Cha con mới đi chưa được ba tháng mà mẹ đã bắt đầu tìm bạn già rồi, đừng tưởng con không biết mẹ còn kêu mấy bà dì đó của mẹ giới thiệu cho mẹ. Ở cái tuổi này tìm bạn già còn có thể tìm được người tốt lành gì sao? Người bảy, tám mươi tuổi gần đất xa trời, nửa người đã chôn vào trong quan tài rồi, mẹ ngủ chung với một người như thế mà không cảm thấy dị ứng à?"

"Sống một mình không tốt hay sao? Muốn ăn gì, uống gì đều theo sở thích của mình hết, đây cứ nhất thiết phải tìm một ông già vè để hầu hạ, có đúng không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận