Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 442: Dẫn Người Đến

.



Chương 442: Dẫn Người Đến

Chương 442: Dẫn Người Đến

Ai có thể nói cho anh ta biết đã xảy ra chuyện gì được không, yêu cầu này của sư thúc là có ý gì?

"Nhanh lên."

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vô cùng lạnh lùng và nghiêm túc, Trịnh Hạo vội vàng dẹp bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu rồi đáp một tiếng được.

Tuy rằng không tài nào hiểu được nhưng anh ta vẫn vô cùng nghe lời, dù sao thì sư thúc cũng biết nhiều lắm, thực lực còn siêu mạnh, chắc chắn sẽ không để mình chịu thiệt đâu.

Trịnh Hạo ra hiệu bằng tay với mấy anh em khác trong sàn nhảy rồi vội vàng chạy về phía quán gay bar ở bên cạnh.

Cũng may anh ta đang ở gần đây, bằng không thật sự không dễ tìm tí nào.

Chưa qua bao lâu, Trịnh Hạo đã dẫn mấy người đàn ông cường tráng ngồi lên xe với vẻ mặt đen như đít nồi, đây đều là hàng mà anh ta tìm được ở quán hay bar cho Vệ Miên.

Đảm bảo cơ thể cường tráng khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc, hơn nữa còn là top.

Đã vậy, đánh giá về mấy người này còn không được tốt cho lắm chỉ bởi vì lúc làm loại chuyện đó bọn họ khá là thô bạo.

Phải biết rằng nam nam với nam nữ không giống nhau, vì liên quan đến vấn đề cấu tạo sinh lý cho nên bên dưới rất dễ bị thương.

Tính cách của mấy người này cũng rất bạo lực, ở quán bar có rất nhiều người không muốn ở chung với bọn họ, luôn có một vài người mới tới không biết rõ tình hình bị mấy người này coi thành con cừu non mà dẫn về.

Nhưng quán bar chỉ lớn có nhiêu đó thôi, chỉ cần trao đổi trò chuyện một câu là đại đa số người đều biết hết.

Trịnh Hạo có vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ, còn đặc biệt tới tìm kiểu người như vậy khiến cho người trong quán bar còn tưởng anh ta có sở thích quái lạ gì đó.

Mà mấy người này cũng không thành thật gì, bởi vì đánh giá về mấy người họ không tốt cho nên đã rất lâu rồi chưa gặp được món hàng nào ngon như vậy, phần lớn đều là kiểu ẽo ợt, trông có hơi buồn nôn.

Cho nên Trịnh Hạo vừa mới tới là trong mấy người này đã có người không nhịn được mà động tay động chân với anh ta, muốn chiếm một chút lời trước, nhưng không ngờ lại trực tiếp đụng phải người khó chơi.

Không sai, đúng là khó chơi đấy.

Trịnh Hạo chỉ gà mờ khi ở trước mặt Vệ Miên thôi, chứ ở trước mặt người ngoài anh ta cũng không phải như thế, đặc biệt là với người bình thường không cùng chuyên ngành này.

Nhìn từ vẻ ngoài thì trông anh ta như đang luân phiên nhảy với mấy người đó nhưng trên thực tế lại đang hành người một cách quang minh chính đại.

Trải qua vài phen giao lưu, bốn người đã nhanh chóng bị đánh cho phục, bọn họ ngoan ngoãn đi theo Trịnh Hạo ra khỏi quán bar, một đường thẳng tiến tới địa chỉ mà Vệ Miên cung cấp.

Dọc theo đường đi, mấy người này ngoan như chim cút, ngay cả một quả rắm cũng không dám đánh.

Ai có thể ngờ được một cậu trai trẻ trông gầy yếu, đáng yêu, trắng trẻo và sạch sẽ như vậy lại có thể tàn nhẫn đến mức đó chứ.

Thậm chí một người trong số đó còn bắt đầu nghi ngờ Trịnh Hạo đang bắt cóc bốn người bọn họ, sẽ không phải định làm gì bọn họ đấy chứ?

Bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi đều run cầm cập.

Nguyên một đường đi này, sắc mặt của Trịnh Hạo vẫn lạnh lùng, rất nhanh đã đến địa chỉ mà Vệ Miên cung cấp.

Anh ta giơ tay lên, nhưng còn chưa gõ cửa thì cánh cửa đã bị mở ra.

Vệ Miên thò đầu nhìn ra ngoài, đầu tiên là liếc mắt nhìn bốn người đằng sau Trịnh Hạo sau đó mới gật đầu hài lòng: "Vào đi."

Bốn người lại càng hoang mang hơn, sao ở đây còn có một cô gái trẻ nữa vậy?

Cho nên tìm bọn họ tới đây rốt cuộc là định làm gì?

Thật ra Trịnh Hạo cũng có biết gì đâu nhưng đương nhiên anh ta sẽ không để lộ ra ngoài mặt mà chỉ nghiêm mặt quay đầu hừ nhẹ một tiếng: "Vào đi."

Bốn người lại đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy đối phương chắc hẳn sẽ không đòi mạng mình đâu vì thế bèn cẩn thận đi theo người vào trong nhà.

Mà lúc này, Tiêu Anh Hùng đang đứng trong phòng khách nhìn thấy bốn người đàn ông cường tráng đi từ ngoài cửa vào mà có hơi hoang mang.

Đột nhiên trong đầu ông lóe lên một suy nghĩ.

Không phải chứ? Sẽ không giống như ông đang nghĩ đấy chứ?

Thế... thế... thế này cũng quá... quá sướng rồi!

Vệ Miên liếc nhìn bốn người đàn ông cường tráng, sau đó đưa cho mỗi người một chiếc quần tất màu đen đã tìm được trong tủ quần áo của Cảnh Tú Vinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận