Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 348: Tầm Long Điểm Huyệt

.



Chương 348: Tầm Long Điểm Huyệt

Chương 348: Tầm Long Điểm Huyệt

Theo quan điểm của cô về loại long mạch này, đỉnh núi có điềm lành, mà đỉnh núi bằng phẳng, bốn phía có đỉnh nhọn, ngoài cao trong thấp, cát nước bao quanh, điểm huyệt ở đây rồi chôn tổ tiên ở mảnh đất này, không chỉ vừa phú vừa quý mà còn được hưởng phúc lộc lâu dài.

Vệ Miên lại nhìn thêm vài khu vực khác nữa nhưng đều không có phong thủy tốt bằng chỗ này, xác định phương vị xong cô mới lao xuống núi.

Trần Đại Bằng cảm giác bọn họ vẫn chưa nghỉ ngơi được bao lâu mà Vệ Miên đã xuống đến nơi rồi.

"Đại sư?"

Vệ Miên gật đầu: "Đi theo tôi, tìm được huyệt lành rồi."

Kiều Tân Lượng vừa nghe thế bèn vội vàng nhảy bật dậy khỏi đất, bước nhanh theo phía sau Vệ Miên.

Tuy rằng anh ta không hiểu về phương diện này cho lắm nhưng rất nhiều người tìm tới thầy phong thủy để xem huyệt mộ là đều có nguyên nhân cả, hơn nữa ở thời cổ đại ngày xưa, hoàng đế cũng vô cùng coi trọng huyệt mộ của mình.

Cha mẹ đối xử với anh ta rất tốt, Kiều Tân Lượng cũng là một người biết có ơn tất báo, đặc biệt là sau khi biết mẹ Kiều vốn không phải mẹ đẻ của mình, nghĩ lại thái độ của mẹ đối với mình trong mấy năm nay thật sự không có gì khác như mẹ ruột, cho nên Kiều Tân Lượng thà rằng bỏ ra một số tiền lớn cũng phải tìm được một chỗ tốt cho hai cụ yên nghỉ.

Đợi đến triền núi bên đó, Vệ Miên chỉ vào một mảnh đất trong số đó: "Long mạch ở chỗ này có thế rồng bay, dồi dào sinh khí, hơn nữa, chỗ này vừa vặn có thể tìm ra một huyệt mộ giúp kéo dài thế hệ, hơn nữa còn phát đạt, chôn cha mẹ anh ở đây đảm bảo con cháu đời sau sẽ phú quý."

Trên gương mặt của Kiều Tân Lượng hiện ra vẻ hân hoan: "Cầu đại sư tính cho một ngày lành để tôi còn chuyển mộ của ông nội tôi về bên đây."

Vệ Miên bấm ngón tay tính toán: "Ba ngày sau chính là ngày lành, hôm đó anh hoàn thành tất cả mọi việc trước giờ Tuất là được."

Thật ra hôm nay cũng là ngày lành nhưng bây giờ sắc trời đã muộn, mà đào huyệt lại không phải chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể xong, huống chi còn phải lấy tro cốt ở một bên khác ra đã.

Kiều Tân Lượng vẫn chưa chuẩn bị gì hết cho nên thời gian ba ngày này là vừa vặn đủ.

Mấy người đang ở bên này nói chuyện còn Vương Liên Sinh lại đi hai vòng xung quanh chỗ đó, anh ta không cảm thấy khu đất này có gì khác biệt với khu đất khác, thầm nghĩ, lẽ nào cô gái trẻ này nói dối?

Anh ta đã từng thấy Vương mù ở thôn bên cạnh xem phong thủy cho người ta rồi, cũng không phải chỉ nhìn qua loa vài cái là có thể điểm ra được như thế này.

Mà trên thực tế Vương mù cũng không mù thật, ông ta bảo mấy năm nay đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ cho nên thị lực không tốt, cả ngày đeo một cặp kính mát màu đen cho nên mọi người đều gọi ông ta là Vương mù.

Mà lúc Vương mù xem phong thủy cho người khác, trong tay còn phải cầm một chiếc la bàn, vừa lẩm bẩm vừa nhảy tới nhảy lui, dù sao trông cũng không phải không chuyên nghiệp như cô gái này, lẽ nào là tới lừa tiền sao?"

Chuyện bên này đã quyết định xong, Kiều Tân Lượng vốn muốn quay về chuẩn bị những thứ cần thiết nhưng không ngờ sau khi về đến thôn thông báo khu vực đó cho trưởng thôn, lại nghe ông ta nói chỗ đất đó không thuộc về nhà họ Kiều.

Ánh mắt của mấy người nhìn về phía Vương Liên Sinh đầy nghi ngờ.

Không thuộc về nhà họ Kiều vậy tại sao lúc đi lên núi người này không nói đi?

"Tôi biết chỗ đất mà mấy người nói rồi, đó là đất núi của nhà lão Triệu đầu thôn, nếu mấy người muốn thì phải nói với người ta."

Trưởng thôn rít hai hơi thuốc, khói thuốc lượn lờ khiến người không thấy rõ vẻ mặt của ông ta.

Kiều Tân Lượng vừa nghe nói đất đó đã có chủ bèn nhíu chặt mày lại.

Anh ta và cậu hai Đinh đưa mắt nhìn nhau, không biết lão Triệu kia là người thế nào, bộ dáng trông ra sao, nếu như dùng đất của nhà mình để đổi với ông ta thì liệu có được không?

Huyệt lành mà Vệ Miên nhìn trúng tổng cộng có hai chỗ, vô cùng trùng hợp là cả hai chỗ đó đều thuộc về nhà lão Triệu, cho nên cho dù bọn họ có dùng mảnh đất nào thì vẫn phải bàn với người ta trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận