Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 451: Loại Tai Họa Nhỏ Mà Thôi

.



Chương 451: Loại Tai Họa Nhỏ Mà Thôi

Chương 451: Loại Tai Họa Nhỏ Mà Thôi

Có đôi khi cô ta cũng sẽ nói đùa với bạn bè như thế hơn nữa lần nào cũng giả bộ vô cùng nghiêm túc.

Bây giờ gương mặt tròn nhỏ của Vệ Miên lại tỏ ra rất thờ ơ, còn không giả bộ giống bằng cô ta nữa là.

"Ha ha ha, Vệ đại sư, vậy cô có cách gì để phá giải vụ này không, đã mấy hôm rồi tôi chưa gặp được bạn trai của tôi, người ta nhớ lắm đó!"

Vệ Miên liếc mắt nhìn một cái đã biết ngay cô ta hoàn toàn không nghe lọt tai vì thế chỉ lắc đầu: "Loại tai họa nhỏ mà thôi, tự cô chú ý một chút là được."

Triệu Ngạn Quân nhìn bộ dáng của lại không nhịn được mà cười hô hố một trận.

Hứa Quang Tông ở trước mặt nghe thấy cô ta nói nhớ bạn trai mà ánh mắt càng trở nên ảm đạm hơn một chút, ngay lập tức cảm thấy học lái xe cũng mất đi hứng thú.

Tiếp theo đó mấy người lại nói chuyện về bộ phim truyền hình trinh thám đang nổi tiếng gần đây, chỉ là bộ phim này vẫn chưa có tập mới, mỗi ngày phía nhà sản xuất chỉ đăng một vài video hậu trường để thu hút mọi người chờ tập mới.

Bọn họ thảo luận về diễn xuất của mấy người một phen, cảm thấy diễn xuất của một nhóm dân lão làng quả nhiên rất tốt, rõ ràng đã từng xem qua nhiều nhân vật của bọn họ như thế rồi nhưng vẫn sẽ không cảm thấy bọn họ đang diễn như cũ.

Vừa nói chuyện vừa học luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái người ở lớp sau đã đến luôn rồi.

Phần lớn người học lớp này đều là dân đi làm, ban ngày cần phải đi làm, thẳng đến năm giờ chiều mới có thể tới đây học.

Bốn người Vệ Miên bước xuống khỏi xe, sau đó tạm biệt nhau rồi tách ra và rời đi.

Hôm nay Triệu Ngạn Quân mặc váy, ngồi trong xe hơi ấm áp cả một buổi chiều bây giờ bất thình lình bị một cơn gió Đông Bắc lạnh lẽo thổi tới khiến cô ta hắt xì mạnh một cái.

Hứa Quang Tông nhìn thấy vậy, có lòng muốn cởi áo len trên người xuống để cho cô ta nhưng lại bị La Vĩnh Hâm ngăn lại: "Bộ cậu là simp chúa à?"

Hứa Quang Tông cứng ngắc người.

Cũng chỉ chậm trễ có một lúc như vậy mà thôi, một chiếc taxi chạy tới, Vệ Miên vẫy tay, kêu Hứa Ngạn Quân lên xe trước.

Trải qua sự bồi dưỡng của linh khí trong hơn một năm này, cộng thêm có công đức kim quang giúp đỡ nên tình hình của Vệ Miên đã tốt hơn lúc vừa mới tới thế giới này không chỉ một chút xíu thôi đâu, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng đã như người bình thường được rồi.

Chủ yếu là vào mùa đông cô sẽ không còn sợ lạnh đến vậy nữa.

Cô cũng nghe thấy câu nói ban nãy của La Vĩnh Hâm, sợ Hứa Quang Tông cảm thấy lúng túng nên cô không quay đầu lại mà bắt một chiếc taxi khác, chào tạm biệt hai người họ rồi mới rời đi.

Triệu Ngạn Quân và bạn trai Tùy Minh Phong hẹn nhau lúc năm giờ mười lăm phút, từ trường dạy lái xe đi qua bên đó chưa mất đến mười lăm phút.

Rất nhanh cô ta đã đến nơi, trả tiền xe rồi xuống xe.

Bọn họ hẹn gặp ở tầng một của Vạn Đạt, Triệu Ngạn Quân đứng ở ven đường liếc mắt nhìn xung quanh, vừa mới ngẩng đầu lên đã trông thấy Tùy Minh Phong mặc áo len màu đen đang đứng ở cổng.

"Người yêu ơi, em tới..."

Trên gương mặt của cô ta mang theo nụ cười, giơ tay vẫy gọi bạn trai mình nhưng dưới chân lại không biết bị vướng vào thứ gì mà cả người ngã "bịch" một phát.

Chỗ này là cổng chính của Vạn Đạt, bây giờ còn đang là thời điểm người qua người lại rất đông, rất nhiều người nghe thấy tiếng cô ta ngã cũng quay đầu nhìn sang.

Nguyên một buổi chiều hôm nay đều có tuyết rơi, cho đến bây giờ tuyết tích trên mặt đất đã dày bằng nửa lòng bàn tay rồi, mà lúc Triệu Ngạn Quân ngã xuống còn trực tiếp nằm bò trong đống tuyết.

Trên mái tóc, trên gương mặt và trên quần áo đều là tuyết, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Cô ta ngã một cái cũng hơi hoang mang, khoảng vài giây sau mới phản ứng chậm một nhịp, biết rằng mình bị ngã, cảm giác đau nhức dường như vừa mới truyền tới đại não khiến cô ta không nhịn được mà "ui" nhẹ một tiếng.

Đợi khi cảm giác trở về, cô ta không chỉ cảm thấy đau mà còn thấy bối rối, ánh mắt của người xung quanh nhìn qua đều khiến cô ta đỏ bừng mặt.

Tùy Minh Phong vừa vặn cất điện thoại đi và ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy ven đường có một nữ sinh bị ngã.

Một người đàn ông lịch thiệp bình thường không nên nhìn chằm chằm vào nữ sinh gặp chuyện xấu hổ nên anh ta đang đinh dời tầm mắt đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận