Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1016: Cô Gái, Cuối Cùng Tôi Cũng Tìm Được Cô Rồi

.



Chương 1016: Cô Gái, Cuối Cùng Tôi Cũng Tìm Được Cô Rồi

Chương 1016: Cô Gái, Cuối Cùng Tôi Cũng Tìm Được Cô Rồi

Chỉ cần không ngu ngốc thì chắc chắn sẽ biết phải chọn bùa hộ thân, thi thoảng cũng sẽ có quỷ hồn đến Đoán Mệnh Quán, âm khí quá nặng sẽ gây tổn hại đến cơ thể của cô ta, cho nên Vệ Miên đã chuẩn bị phù chú cho Tân Hiểu Đồng từ lâu rồi, ngày nào cô ta cũng mang theo bên người.

"Không phải tôi đã cho cô rồi sao, cô còn lấy bùa hộ thân làm gì?"

Tân Hiểu Đồng cười hì hì: "Cho mẹ tôi đó, sức khỏe của mẹ tôi không được tốt cho lắm, mà bùa của bà chủ lại linh nghiệm như vậy, mẹ tôi có thể mang theo bên người thì tôi lại càng yên tâm hơn, không phải sao?"

Vệ Miên dựng ngón cái với cô ta và cười bảo: "Nếu sức khỏe của dì đã không tốt vậy tôi đổi bùa hộ thân thành bùa trừ bệnh cho cô đi! Như vậy sẽ càng có lợi cho bà ấy hồi phục sức khỏe hơn."

Đôi mắt của Tân Hiểu Đồng lập tức cong thành hình trăng khuyết: "Cảm ơn bà chủ, bà chủ phát tài to!"

"Ôi chao, thật biết nói chuyện, nói nhiều hơn nữa đi!"

Đúng lúc này, tiếng thang máy vang lên, có hai nam và hai nữ bước ra khỏi đó, bọn họ lập tức nhìn thấy Vệ Miên đang cười đùa với Tân Hiểu Đồng ở trước quầy tiếp tân.

Người lớn tuổi hơn lập tức phi tới, sau đó trực tiếp quỳ phịch xuống đất.

"Cô gái, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi! Cảm ơn đại ân đại đức của cô đối với gia đình chúng tôi!"

Vệ Miên còn chưa kịp phản ứng lại thì hai nữ và một nam đi theo đằng sau cũng lần lượt quỳ xuống đất và dập đầu cốp cốp với cô.

"Bác Vương, bác làm gì thế, có chuyện gì thì từ từ nói, mấy người mau đứng lên đi!"

Trải qua một phen lôi kéo, cuối cùng mấy người mới chịu đứng dậy, Vệ Miên cũng mời bọn họ vào phòng tiếp khách ngồi.

Người tới chính là cha mẹ của Vương Tịnh Bạch và cô ta, còn có một người trẻ tuổi hơn, nghe ông Vương giới thiệu thì người này là Vương Mãnh – cháu trai ruột của ông ta, cũng không khác gì con trai cả.

Lần này bọn họ tới đây là để cảm ơn Vệ Miên trước đó đã vượt đường xá xa xôi đến Hồng Kông cứu Vương Tịnh Bạch về, nếu không nhờ có cô ra tay thì lần này Vương Tịnh Bạch chắc chắn đã mất mạng rồi.

Hơn nữa, loại gia đình giàu có đó có quyền có thế, hoàn toàn không phải loại người mà gia đình thuộc giai cấp bình dân như bọn họ có thể chống lại được, cho dù bọn họ có biết Vương Tịnh Bạch bị ai bắt cóc thì chỉ sợ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm gì được.

Hai vợ chồng già chỉ có mỗi một đứa con gái là Vương Tịnh Bạch này cho nên Vệ Miên chẳng khác nào đã cứu mạng của cả gia đình bọn họ.

Chỉ là trước đó cô không để lại phương thức liên lạc, mấy người nhà họ Vương cũng đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được tới nơi này.

Sau khi trải qua một phen hàn huyên, cuối cùng Vệ Miên cũng bị ông Vương cố chấp nhét cho hai mươi vạn tệ.

"Đại sư, cô xem sau khi con gái tôi thoát được một kiếp này, nửa đời sau sẽ như thế nào?"

Nói xong chuyện chính, ông Vương thuận tiện lại nói đến một trong hai mục đích khác của chuyến ghé thăm lần này.

Tầm nhìn của Vệ Miên lướt qua gương mặt của Vương Tịnh Bạch, cô vẫn còn nhớ bát tự của cô gái này nên lập tức bấm ngón tay tính toán lại.

"Hai vợ chồng ông bà cứ yên tâm, sau khi lệnh thiên kim trải qua một kiếp này, hiển nhiên cuộc sống sau này sẽ vô cùng thuận lợi, chỉ có một điểm là có khả năng tài vận của cô ta sẽ không được tốt cho lắm, kiếp này sẽ không phát tài to gì cả nhưng vẫn đủ ấm no."

Ông Vương nghe được câu này cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, như vậy đã là tốt lắm rồi, tài vận gì đó đều không thành vấn đề, nếu như con gái không đủ tiền tiêu thì vẫn còn người làm cha làm mẹ như bọn họ có thể cho.

"Đại sư, vậy khi nào con gái tôi mới có thể kết hôn?" Bà Vương không nhịn được mà hỏi.

Nhưng bà ta vừa mới thốt ra câu này đã bị ông Vương lườm cho một cái, Vương Tịnh Bạch cũng quay đầu nhìn về phía mẹ mình với vẻ bất mãn.

"Mẹ, mẹ làm gì thế?"

Bà Vương hơi ấm ức, bà ta nghĩ đằng nào cũng tới đây cả rồi, lại còn trả cho không ít tiền vậy dựa vào cái gì không thể hỏi thêm mấy câu chứ.

Vẻ mặt của Vệ Miên không thay đổi quá nhiều, vẫn mang theo nụ cười ôn hòa và thân thiện đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận