Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 385: Anh Em Nhà Họ Tống

.



Chương 385: Anh Em Nhà Họ Tống

Chương 385: Anh Em Nhà Họ Tống

Tống Tân Dương và Tống Tân Nguyệt còn tưởng cách lý giải của mình đã xuất hiện sai sót gì rồi chứ, cái gì mà hôm đó lúc cảnh sát qua đây đã gặp mẹ một lần cơ? Hôm cảnh sát tới đây còn không phải vì hàng xóm phát hiện ra bà cụ đã mấy hôm liền chưa ra khỏi nhà rồi hay sao?

Lúc cảnh sát tới thì mẹ đã qua đời rồi, làm sao cô gái trẻ này có khả năng nhận được ủy thác vào lúc đó cơ chứ, không phải bọn họ đã gặp phải lừa đảo rồi đấy chứ?

Vệ Miên không để ý đến vẻ kinh ngạc của hai người họ. Trước đó cô đưa Lâm Thiến Thiến về nhà, cha mẹ của cô ta cũng khó hiểu giống y chang như vậy. Thế là cô giơ tay ấn lên trán của bà cụ Thẩm ở bên cạnh.

Vì vậy, trong ánh mắt kinh hãi của Tống Tân Dương và Tống Tân Nguyệt, đột nhiên trên khoảng trống bên cạnh cô gái trẻ dần hiện ra một bóng dáng lờ mờ.

Có làm thế nào thì bọn họ cũng sẽ không nhận lầm bóng dáng đó, vậy mà đó lại là bà cụ Thẩm đã qua đời mấy hôm rồi.

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Tống Tân Dương và Tống Tân Nguyệt đồng thời gọi một tiếng nghẹn ngào.

Vừa mới gọi thành tiếng, mắt của cả hai đã chợt đỏ hoe.

Hai người họ không chỉ một lần cảm thấy áy náy vì tại sao không thể ở bên cạnh bà cụ trước thời khắc cuối cùng, mà lại để một mình bà cụ cảm nhận sinh mệnh từ từ trôi đi một cách cô độc trong căn nhà trống trải này.

Mỗi lần nghĩ đến lúc ấy, chỉ cần đưa bà cụ đến bệnh viện cấp cứu kịp thời là hoàn toàn có cơ hội sống sót, nhưng vì bà cụ sống một mình, trong nhà không có ai hết mà cứ ra đi như thế, Tống Tân Nguyệt cũng không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi.

Tống Tân Dương lập tức đứng dậy khỏi xe lăn nhưng lại quên mất chân mình vẫn đang bó thạch cao, suýt chút nữa thì ngã xuống sàn, bà cụ vội vàng định đi lên đỡ anh ta.

Tay của bà cụ trực tiếp xuyên qua cánh tay của con trai.

Một màn này khiến bà cụ không khỏi buồn bã.

Nhưng rất nhanh, bà cụ đã phát hiện ra có gì đó không đúng bởi vì tầm nhìn của các con hình như đều dồn về phía mình.

Cảm giác cứ như thể bọn họ đều đang nhìn mình vậy, môi của bà cụ Thẩm hơi run lên, quay sang nhìn Vệ Miên với vẻ hơi khó tin: "Cô gái?"

Vệ Miên gật đầu với bà ta: "Bà cụ có lời gì muốn nói thì cứ nói ngay trước mặt bọn họ đi, tôi cho mọi người nửa tiếng đồng hồ. Sau nửa tiếng, tôi sẽ tiễn bà đi đầu thai, còn nếu cứ tiếp tục chậm trễ cũng không phải chuyện gì tốt đối với bà."

"Được được được! Cô gái, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm, mấy hôm trước con trai tôi ngã gãy chân, tôi còn đang lo lắng, muốn dặn dò nó vài câu đây!"

Bà cụ Thẩm nói với vẻ mặt biết ơn vô cùng.

Vệ Miên gật đầu với ba người họ rồi nhường lại phòng ngủ cho bọn họ, còn mình thì ở phòng khách.

Cánh cửa vừa đóng lại, một người đàn ông trưởng thành như Tống Tân Dương lại không kiềm chế được trước. Anh ta khóc nức nở muốn ôm mẹ mình giống như rất nhiều lần hồi còn nhỏ kia, nhưng cánh tay của anh ta lại một lần nữa xuyên qua cơ thể của mẹ.

"Mẹ ơi, là con trai bất hiếu hu hu!"

Tống Tân Dương khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhèm, khiến người không có cách nào nhìn thẳng.

Tống Tân Nguyệt cũng thế, mấy hôm nay cô ta đã khóc rất nhiều lần, đến bây giờ hai con mắt vẫn còn hơi sưng đỏ. Lúc này trông thấy mẹ, nước mắt của cô ta lại càng không ngừng được hơn.

Ba mẹ con ôm nhau khóc nức nở hơn hai mươi phút mới từ từ bình tĩnh lại.

Bà cụ Thẩm nhìn chiếc đồng hồ trên tường, biết nếu còn không nói nữa là sẽ không kịp mất, vì thế bà ta vội vàng dặn dò.

"Mẹ có một két bảo hiểm của ngân hàng X, bên trong là thứ mà mẹ đã để lại cho hai đứa các con, trước khi về bên đó nhớ phải lấy đồ ra, còn cả ít tiền đầu tư vào công ty của dì Thôi con nữa, mấy năm nay cũng đã kiếm được không ít tiền. Tiền đều ở trong chiếc thẻ ở ngân hàng Công thương, mật mã là ngày giỗ của cha con."

"Sau này cũng không cần giữ lại căn nhà này nữa, nếu các con không có thời gian thì cứ ủy thác cho trung tâm môi giới bất động sản, sau khi bán đứt rồi, tiền mỗi đứa được một nửa. Mẹ vẫn còn một ít trang sức để lại cho con dâu tương lai của mẹ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận