Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 874: Nước Mắt

.



Chương 874: Nước Mắt

Chương 874: Nước Mắt

Con trai của Quan lão nhị nghe được mấy lời này, trong đầu chỉ nổi lên đúng một suy nghĩ: "Hỏng rồi!"

Còn chưa đợi anh ta kịp làm ra phản ứng gì thì ông cụ nằm liệt trên giường đã đột nhiên trừng to mắt, miệng há to, trong cổ họng phát ra tiếng "ớ ớ ớ."

Rõ ràng là sắp hít thở không nổi nữa rồi, một tay ông ta vẫn với ra bên ngoài, miệng thì phát ra âm tiết "mẹ" một cách không rõ ràng.

Con trai của Quan lão nhị vừa nhìn thấy như vậy đã biết lần này xong rồi, anh ta vội vàng lấy viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh ở đầu giường đến.

Còn chưa kịp đổ ra thì cánh tay đang giơ cao của Quan lão nhị đã rũ xuống.

Con trai của Quan lão nhị nhìn thấy bèn vội vàng cầm lấy cái kìm ở bên cạnh đập lên chai thuốc, sau đó nhặt mấy viên thuốc nhét vào miệng cha mình.

Nhưng không ngờ Quan lão nhị lại sống chết cắn chặt răng, không chịu uống một viên nào vào hết.

Đôi mắt đục ngầu đó của ông ta từ từ ứa ra một giọt nước mắt.

Lúc hấp hối, trong đầu ông ta chỉ toàn là nụ cười và giọng nói của mẹ.

Đến mấy năm nay Quan lão nhị mới biết mẹ đang dùng thuật pháp để nối mệnh, thậm chí ông ta còn muốn kêu mẹ dạy lại mình để có thể khiến ông ta cũng được trường sinh bất lão.

Nhưng mẹ lại từ chối, hơn nữa còn nói rõ ràng với ông ta rằng dùng thuật pháp như vậy đến sau này chắc chắn sẽ bị báo ứng, đừng nói là xuống mười tám tầng địa ngục mà thậm chí còn có khả năng vì quá thâm độc mà dụ thiên lôi tới.

Sau đó bị sét đánh đến hồn phi phách tán, không còn kiếp sau nữa.

Mẹ nói nếu không phải bất đắc dĩ thì bà ta cũng sẽ không dùng thuật pháp như thế.

Mẹ còn nói nợ mạng của mấy đứa trẻ kia, bà ta chỉ có thể đợi đến kiếp sau làm trâu làm ngựa để báo đáp lại.

Khi nói đến đây, ánh mắt hiền từ của bà cụ rơi lên người đứa con trai, hai bên tóc mai của ông ta đã bạc trắng.

Hồi đó Quan lão nhị vì uống rượu quá nhiều nên xuất huyết não, phải nằm liệt trên giường.

Bệnh viện cũng không có biện pháp nào tốt hơn đối với bệnh tình của ông ta, chỉ nói cho về nhà tĩnh dưỡng, không thể dừng thuốc, định kỳ phải tới tái khám.

Quan lão nhị biết cả đời này của mình phải như thế, nửa đời còn lại phải trải qua trên chiếc giường bệnh.

Người ta nói trước giường bệnh lâu năm không có hiếu tử, huống chi là vợ chồng. Ông ta mới bệnh chưa được bao lâu thì người vợ đã nghĩ cách để ly hôn với ông ta, sau đó lại càng đi thêm bước nữa.

Quan lão nhị cũng có thể hiểu được cho bà ta, sống chung với mình thì cả đời này đều sẽ không được hưởng phúc gì hết, lúc già rồi còn phải hầu hạ một người nằm liệt giường như mình, phải bưng bô rửa đít, bưng trà rót nước.

Quan lão nhị có thể thấu hiểu nhưng không có nghĩa ông ta có thể chấp nhận, thậm chí ông ta còn nghĩ, còn không bằng mình chết quách đi cho rồi.

Nhưng đúng lúc ấy, người mẹ già đã gần tám mươi tuổi kia của ông ta đột nhiên xuất hiện, dùng sức của một mình bà ta để gánh vác trách nhiệm chăm sóc ông ta, mỗi ngày đều lau người, bưng bô rửa đít, còn nấu những món mà ông ta thích ăn, chiều hôm nào cũng sẽ đẩy ông ta ra ngoài phơi nắng.

Căn phòng mà ông ta ở lại càng được mẹ dọn dẹp sạch sẽ vô cùng, không có một tí mùi lạ nào hết.

Ông ta nhìn người mẹ vốn đã bạc trắng tóc kia lại mọc ra những sợi tóc đen, lại từ vẻ mặt hối hận thi thoảng sẽ lộ ra của bà ta mà dần dần nhìn trộm được một chút gì đó.

Nhưng suy cho cùng ông ta vẫn không dám nghĩ theo chiều hướng quá tà môn, mà chỉ nghĩ có thể có mẹ ở bên, sống được ngày nào thì hay ngày ấy.

Nếu có thể sống sót thì ai lại muốn chết đi, chỉ cần bà cụ không nói toạc móng heo chuyện này ra thì Quan lão nhị vẫn sẽ giả vờ như không để ý, và không biết gì giống như bà cụ luôn mong muốn, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, cứ vậy trải qua gần bốn mươi năm.

Trong nhiều năm như thế, ban ngày vẫn luôn là bà cụ ở bên chăm sóc ông ta, còn con trai nhà mình chỉ cần đến buổi tối giúp ông ta trở mình, rồi đỡ người tiểu một lần là được.

Những việc khác giống như lau người và rửa mặt, gội đầu, tắm rửa, ăn cơm, đi vệ sinh... đều là bà cụ đến chăm ông ta vào ban ngày làm hết.

Hai năm nay, Quan lão nhị cảm thấy sức khỏe của mình càng ngày càng tệ, ông ta cũng biết chỉ sợ mình sẽ không sống được bao lâu nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận