Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 337: Đơn Tố Cáo

.



Chương 337: Đơn Tố Cáo

Chương 337: Đơn Tố Cáo

Đặng Diệp và Đặng Quân đưa mắt nhìn nhau, một điểm này thì bọn họ có cùng suy nghĩ với cha mình, nào có chuyện đứng yên một chỗ cho người ta đánh mà không phản kháng chứ, một khi có cơ hội, nhất định phải hoàn toàn lật đổ đối phương.

Cách ngày, Đặng Kiến Trung vừa mới họp xong và trở về văn phòng của mình thì có mấy người mặc đồng phục lao xồng xộc vào trong.

Lúc này trông thấy bọn họ, trong lòng ông ta đã sớm không còn một chút dao động nào nữa, ngược lại còn có một loại cảm giác "cuối cùng cũng tới rồi."

Thậm chí ông ta còn có tâm trạng đi quan sát những biểu cảm thật nhỏ trên gương mặt của mấy người kia, vẻ ác ý trong ánh mắt của hai người dẫn đầu kia đã sắp tràn ra ngoài luôn rồi, lúc tìm người tới đây sao không chọn cẩn thận một tí đi, thật sự diễn xuất chẳng ra làm sao cả.

Ông ta làm ra phản ứng bình thường mà một viên quan sẽ làm khi nhìn thấy nhân viên công tác của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, ông ta đứng dậy bước ra ngoài, nghiêm túc nói: "Các anh muốn làm gì?"

Người đàn ông dẫn đầu liếc mắt nhìn Đặng Kiến Trung với vẻ mặt bất thiện, anh ta hừ một tiếng: "Bí thư Đặng, chúng tôi cũng chỉ làm việc công mà thôi, về phần tại sao lại tới đây thì chắc chắn trong lòng ông cũng biết rõ rồi chứ nhỉ."

Anh ta thấy Đặng Kiến Trung chặn ở trước mắt bèn trực tiếp đẩy người ra, đồng thời vung lệnh điều tra tới trước mặt: "Bí thư Đặng, nếu ông còn tiếp tục cản vậy tôi sẽ nghi ngờ ông cố tình che giấu, đến khi ấy đừng trách tôi phản ánh đúng sự thật lên trên!"

Mấy người cũng không đợi Đặng Kiến Trung nói gì đã nối đuôi nhau đi vào, lập tức bắt đầu lục tìm trong văn phòng của ông ta.

Bọn họ lục soát rất cặn kẽ, ngay cả mấy ngóc ngách mà trước đó ông ta đã kiểm tra đều không bị bỏ qua, còn cả trong bình hoa, trong khe hở cửa rèm cửa, thậm chí là chậu hoa trên bệ cửa sổ đều bị đổ ra tìm.

Rất nhanh, bọn họ đã tìm được một chỗ khác thường trên cái ghế của Đặng Kiến Trung, sau đó phát hiện ra một khe hở kia và tìm ra một túi giấy dai ở bên trong.

Người dẫn đầu nhìn thấy túi giấy dai đó, trong mắt lóe lên vẻ đắc chí và hài lòng, anh ta còn đặc biệt mở chiếc túi giấy dai đó ra ngay trước mặt mọi người.

Vì sắp nắm được bằng chứng lật đổ Đặng Kiến Trung thành công mà anh ta còn kích động đến mức hai tay hơi run lên, lần đầu tiên không cầm được, đến lần thứ hai lại thò vào mới bắt được sợi dây thừng buộc trên túi văn kiện kia.

Cái túi được mở ra, anh ta cắm đầu cắm cổ đổ đồ bên trong ra mặt bàn, trong túi có một thứ trông giống một xấp văn kiện.

Trên gương mặt của Đặng Kiến Trung lóe lên vẻ khẩn trương vô cùng vừa vặn, ông ta tiến vài ba bước đến định giành lấy tệp văn kiện trên mặt bàn nhưng lại bị đối phương đẩy một cái.

"Bí thư Đặng, ông tính làm gì thế, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ đấy!"

Trong mắt anh ta lóe lên vẻ sung sướng và hân hoan. Anh ta vơ lấy xấp văn kiện vào trong tay rồi chuyển đi trong ánh mắt của tất cả mọi người, thậm chí còn cố tình lớn tiếng nói: "Để chúng tôi xem một chỗ bí mật như thế đang giấu thứ gì."

Đặng Kiến Trung không quan tâm đến cánh tay đang đẩy trước ngực mình kia mà vội vàng với một tay khác về phía anh ta.

"Bỏ xuống, cái này không được, mau bỏ xuống!"

Người đàn ông dẫn đầu không đưa, ngược lại còn đưa nó cho một người đàn ông khác cũng mặc đồng phục.

"Tôi chỉ đang chấp hành công vụ mà thôi, có gì không thể nhìn chứ, lão Lý, nhanh lên một chút, mau xem đây là thứ gì rồi đọc lớn tiếng ở đây luôn đi, phải thật rõ ràng vào, đọc cho tất cả chúng ta đều nghe thấy."

Anh ta còn nhìn Đặng Kiến Trung và cười lạnh.

Vốn dĩ còn nghĩ đây chỉ là một tệp văn kiện bị lôi ra thôi chứ có gì đâu, nhưng lúc này Đặng Kiến Trung hốt hoảng như thế vậy cũng vừa vặn quá, cứ đọc to lên cho tất cả mọi người cùng nghe, dù sao thì cái chức bí thư này của ông ta cũng không ngồi tiếp được nữa đâu.

Chàng trai trẻ còn chưa đến ba mươi tuổi ở bên cạnh có dáng người cao nhất, anh ta vừa mới tới bộ phận này chưa được bao lâu, đang là lúc thích thể hiện nhất, nghe được câu này, anh ta vội vàng dùng cánh tay dài đó của mình lật tập văn kiện.

Sau đó, anh ta cũng chẳng buồn nhìn xem thứ đó là gì mà trực tiếp đọc thật to và rành mạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận