Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 936: Kéo Chân Sao? Hay Là Làm Mất Mặt

.



Chương 936: Kéo Chân Sao? Hay Là Làm Mất Mặt

Chương 936: Kéo Chân Sao? Hay Là Làm Mất Mặt

Vệ Miên mở cốp sau xe ra, để lộ một chiếc vali to đùng.

Thật ra lúc cô đến Hồng Kông chỉ xách có một chiếc vali cực kỳ nhỏ, nhưng đồ mua ở bên thật sự nhiều quá, cũng không thể không đổi sang một cái to hơn.

Trịnh Hạo thấy vậy bèn vội vàng lết mông qua đó, vừa không ngừng càm ràm vừa xách vali ra ngoài.

"Sư thúc, lần sau cô muốn đi đâu thì dẫn cả tôi đi với, không nói cái khác mà chỉ riêng xách hành lý với lái xe đều không thành vấn đề, bằng không cô xem, ngày nào tôi cũng ở nhà không có việc gì để làm, việc tới tìm tôi đều là toàn là việc nhỏ, tôi cũng chẳng muốn xem cho."

Vệ Miên lườm anh ta: "Anh đã làm xong bài tập mà tôi để lại cho anh trước khi đi chưa?"

Cả người Trịnh Hạo cứng đờ, cái miệng vừa rồi vẫn còn ba hoa chích chòe lập tức ngậm chặt lại, con ngươi ở trong hốc mắt đảo như bi, đôi vai còn ra sức rúm ró lại, có thể nhìn ra được anh ta đang cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình.

Thế nhưng cũng chỉ có hai người bọn họ đứng trong vườn thôi, Trịnh Hạo có giảm đến thế nào cũng vô dụng hết.

Vệ Miên hừ nhẹ một tiếng: "Chỉ với thực lực yếu như ốc sên hiện giờ của anh còn dẫn anh ra ngoài để làm gì? Kéo chân sao? Hay là làm mất mặt?"

Trịnh Hạo không nói gì nữa mà ảo não đi theo đằng sau, nghe sư thúc dạy dỗ.

Sau khi về đến nhà, Vệ Miên đi tắm trước, đợi cô thay một bộ đồ rộng rãi và thoải mái vào người mới đi xuống lầu, lại phát hiện còn chưa đến mười mấy phút mà Trịnh Hạo ban nãy còn ủ rũ chán nản đã hồi đủ máu, lúc này đang bưng một đĩa nho chói mắt.

Đôi lông mày rậm và đen của anh ta nhướng lên nhướng xuống, cũng không biết đang thì thầm cái gì mà khiến cho Ngưu Tĩnh Di cười hí hí.

Thấy Vệ Miên đi xuống lầu, anh ta lập tức chào hỏi với vẻ mặt nịnh nọt.

"Sư thúc mau qua đây, nho ở sân sau đã chín cả rồi, tôi đặc biệt đi hái một đĩa cho cô đây, còn dùng nước lạnh để ngâm một lúc, đảm bảo sau khi ăn xong sẽ đánh tan cái nóng mùa hè ngay, cái câu quảng cáo ấy nói thế nào ấy nhỉ, à lạnh thấu cả tim!"

Vệ Miên muốn trợn trắng mắt: "Tôi không cần nho vì nhìn thấy anh là tim tôi đã đủ lạnh rồi."

Trịnh Hạo nghẹn họng!

Vệ Miên ngồi xuống chiếc sô pha đối diện với anh ta rồi giơ ngón tay trắng nõn vặt một quả nho, bỏ vào miệng.

Ừm, ngọt và hơi chua, đúng vị mà cô thích.

Vì thế cô không nhịn được vặt thêm một quả nữa, mí mắt hơi nâng lên: "Bộ trưởng Lục tìm tôi làm gì?"

"Có tin tức về con cương thi bay kia rồi!"

Vệ Miên lập tức nổi lên hứng thú: "Chuyện thế nào?"

"Cụ thể thì không biết, tôi đã hỏi nhưng bộ trưởng Lưu hoàn toàn không chịu nói, chỉ nói chuyện này cần phải gặp mặt để nói chi tiết với cô, sư thúc, bây giờ cô đã về rồi, có thể đi tìm anh ta."

Trịnh Hạo nhìn Vệ Miên với ánh mắt chờ mong.

Anh ta cũng cảm thấy rất có hứng thú với chuyện của con cương thi bay này, thậm chí còn lục tìm sách cổ mà tổ tiên truyền lại chỉ vì nó nhưng lại chẳng có một chút thu hoạch nào cả.

Trịnh Hạo tốt xấu gì cũng xuất thân từ thế gia thiên sư nên cũng biết rất nhiều người có thân phận tương tự với mình đều tới từ các thế gia lớn khác nhau, nhưng anh ta hỏi thăm một lượt lại chẳng có manh mối gì hết.

Vệ Miên phần muốn thông qua chủ nhân cũ của mảnh đất này để tìm hiểu thì lại càng không có khả năng, anh ta đã nhờ bộ phận quản lý đất đai điều tra rồi, mấy chục năm trước, mảnh đất này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Trương.

Nhà họ Trương xuất thân là nông dân, tinh ngược lên ba đời cũng toàn là bần nông, về phần tại sao gia đình này lại sở hữu một mảnh đất như thế thì cũng chỉ có thể nói là người chủ gia đình thế hệ trước của nhà họ Trương có mắt nhìn.

Ông cụ nhà họ Trương tên là Trương Đại Bàng, ở trong thời đại khó khăn ấy thì cái tên này chính là sự mong đợi lớn nhất đối với đứa trẻ, bởi vì vẫn luôn khá nghèo khó lại sống trong một thời đại đặc thù đó, cho nên trong nhà đều phải chịu đói, Trương Đại Bàng đành đi tòng quân.

Trương Đại Bàng sau khi tòng quân rất liều mạng, dựa vào cái đầu thông minh và tinh thần không sợ chết của mình, rất nhanh đã tạo dựng danh tiếng ở trong bộ đội, một đường thăng đến cấp doanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận