Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1121: Trở Lại Hồng Kông

.



Chương 1121: Trở Lại Hồng Kông

Chương 1121: Trở Lại Hồng Kông

Năm đó, vị tiền bối ở phái Mao Sơn đã thuộc vào dạng vô cùng lợi hại mới có thể mời được Thất gia và Bát gia.

Bọn họ cũng chưa từng nghe nói đến quan viên có cấp bậc cao hơn nhưng trên sách cổ của nhà nào cũng có khả năng đều sẽ ghi chép lại, nói ngày xưa một vị cao nhân nào đó đã từng mời được phán quan, hoặc là mời được Thành Hoàng gia.

Nhưng mấy cái này chỉ là truyền thuyết mà thôi, chứ bọn họ cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy, thậm chí còn cảm thấy đó cũng chỉ là truyền thuyết.

Nhưng bây giờ trước mặt lại xuất hiện một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô bày tỏ một cách nhẹ bẫng rằng trước đó có một quỷ vương mà mình không lường trước đã tới nơi, cô phải mời Thành Hoàng gia ra giúp mình xử lý.

Thành Hoàng gia, xử lý...

Nhưng nói thế nào nhỉ, kinh ngạc cũng đã quen quá rồi, hình như cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được đến vậy.

"Cái đó..." Lưu Học Nghĩa muốn nói gì đó nhưng lại bị Tạ Thận ngắt lời.

"Chúng tôi trở về sẽ tự mình điều tra, nếu thật sự không có cách nào sẽ lại tới làm phiền cô Vệ, đến khi ấy, có khả năng phải mời cô vệ thỉnh Thành Hoàng gia lên giúp chúng tôi."

Vệ Miên gật đầu và trao đổi phương thức liên lạc với bọn họ, sau đó mới tiễn người ra ngoài.

Cô cũng không ôm hy vọng đối với việc mấy người này có thể điều tra ra được thông tin, quẻ tượng đã cho thấy cô sẽ ra ngoài một chuyến, chỉ sợ rằng nó ứng nghiệm ở đây rồi.

Nếu thật sự có thể điều tra ra được thì nào còn cần cô phải ra ngoài nữa chứ.

Nghĩ như thế, Vệ Miên trực tiếp về phòng sắp xếp hành lý, cô nghĩ một lát rồi lại quay về thư phòng, lấy hết toàn bộ giấy vàng trong tủ ra, sau đó cầm bút lông chấm chu sa, nghiêm túc vẽ bùa chú.

Nếu thật sự phải ra ngoài, lại còn không biết ngày về, vậy cô vẫn nên chuẩn bị nhiều đồ hơn một chút.

Lúc vừa mới dọn hành lý xong, Vệ Miên thuận tay nhét luôn cái bệ vào trong vali, tuy rằng thứ này có hơi khó coi nhưng khi sử dụng lại không tồi, cũng không kém hơn Ngọc Cốt Phiến một chút nào đâu.

Nghĩ đến có khả năng còn có người khác đi chung, Vệ Miên thuận tiện vẽ nhiều hơn một chút, xét thấy tính mơ hồ của chuyến đi lần này, Vệ Miên chỉ toàn vẽ bùa chú cao cấp, vẫn như vậy, số sơ cấp đều để cho hai người Trịnh Hạo vẽ hộ cô.

Quả nhiên giống y như Vệ Miên đã dự đoán, chưa quá ba ngày là bốn người đã xuất hiện trước cổng Bích Thủy Viên Lâm.

Cô không nói gì mà quay đầu đi lên tầng xách vali của mình xuống, bình tĩnh mở miệng: "Đi thôi."

Tạ Thận thấy vậy cũng không nói gì hết, lập tức chắp tay với Vệ Miên rồi dẫn người lên xe.

Vệ Miên ngồi ở hàng ghế sau và nhìn cảnh sắc lướt nhanh qua bên ngoài cửa sổ, cô cúi mắt nghĩ ngợi xem còn quên thứ gì nữa không.

Ở nhà có Ngưu Tĩnh Di rồi, Đoán Mệnh Quán có Tân Hiểu Đồng, về phần tiền lương của Tân Hiểu Đồng, nếu cô bận quá mà quên mất chắc chắn cũng sẽ có người phát hộ.

Về phần bên Ngụy Cảnh Hưng, ông ta cũng hiểu được tính chất công việc của con gái nhà mình nên mười ngày nửa tháng không gặp được người cũng là chuyện thường.

Đừng nói là mười ngày nửa tháng, đến hai, ba tháng cũng là bình thường kia kìa, mất liên lạc cũng là chuyện thường nhưng vẫn khó tránh khỏi lo lắng.

Về phần Trịnh Hạo và Lương Hạo Nhiên, Vệ Miên đã kêu người của Lưu Học Nghĩa dẫn dắt hai người bọn họ, cứ rúc trong nhà cũng không học ra được gì, vẫn nên ra ngoài trải sự đời nhiều hơn.

Huống chi chuyện lần này chỉ sợ rằng không nhỏ, hai người này giống như trợ lý của cô, Vệ Miên cũng đã dùng quen rồi.

Một nhóm người lên máy bay tư nhân, cô vừa mới lên máy bay chưa được bao lâu thì Trịnh Hạo và Lương Hạo Nhiên cũng đến.

Trịnh Hạo vốn còn hơi hào hứng, nghĩ đến lại sắp được theo sư thúc ra ngoài đại sát tứ phương, nhưng đợi khi anh ta lên máy bay và nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của sư thúc nhà mình, mấy người xung quanh cũng đều mang nét mặt nghiêm túc.

Bầu không khí trong máy bay chẳng hiểu sao lại trở nên căng thẳng.

Trịnh Hạo là một người vô cùng nhạy cảm với khí tức, anh ta ngay lập tức thu lại ý cười trên mặt và đi đến bên cạnh Vệ Miên với thái độ cung kính: "Sư thúc!"

Lương Hạo Nhiên đi theo sau: "Sư phụ."

Vệ Miên gật đầu và giới thiệu thân phận của những người khác trên máy bay cho hai người họ, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận