Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 316: Mặt Mày Xanh Mét

.



Chương 316: Mặt Mày Xanh Mét

Chương 316: Mặt Mày Xanh Mét

Anh chỉ phạm lỗi sai mà tất cả đàn ông đều sẽ phạm phải, em tha thứ cho anh lần này có được không? Sau này toàn bộ mọi chuyện anh đều sẽ nghe em nói hết, sẽ không giấu diếm một chút nhỏ nhặt nào cả."

Nước mắt của Lâm Tuyết lại không nhịn được mà chảy xuống, sớm biết sẽ như vậy tại sao lúc đầu còn kiềm chế bản thân để làm gì?

Uống nhiều cái gì chứ, đây chỉ là cái cớ mà thôi, nếu thật uống nhiều còn có thể có suy nghĩ làm ra mấy chuyện đó được sao? Uống nhiều rồi không phải nên trực tiếp ngủ say như chết hay sao? Chẳng qua chỉ là mượn tác dụng của men rượu để làm những chuyện mà bình thường không dám làm mà thôi.

Làm gì có chuyện say rượu loạn tính chứ?

"Vừa nghĩ đến chuyện anh và ả đàn bà đó ở bên nhau suốt ba năm, trong khoảng thời gian đó còn ở chung phòng vô số lần khiến cho tôi nằm chung một giường với anh cũng cảm thấy ghê tởm chết đi được, thậm chí, cái giường mà anh từng nằm, cái ghế sô pha, cái ghế dựa mà anh từng ngồi, tất cả đều khiến tôi cảm thấy mắc ói!"

Vẻ mặt của Phan Húc Đông vặn vẹo, có điều, anh ta đã nhanh chóng điều chỉnh lại.

"Em hãy nghĩ lại tình cảm suốt nhiều năm như vậy của chúng ta đi, còn cả Tiểu Thần nữa, chúng ta đã có một đứa con trai lớn như thế, làm sao có thể ly hôn được chứ. Anh đảm bảo với em sau này sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ với cô ta, thế còn không được hay sao? Nếu em chê anh làm em mắc ói vậy anh ngủ ở thư phòng cũng được, chỉ cần không ly hôn là được."

Nước mắt của Lâm Tuyết rơi như hạt châu đứt sợi, lăn từ trên gương mặt tinh tế và tao nhã xuống, anh ta còn biết tình cảm suốt nhiều năm như thế giữa hai người họ vậy tại sao trước khi gian díu, anh ta lại không nghĩ đến đi?

Nghĩ đến Tiểu Thần, nước mắt của Lâm Tuyết lại càng rơi nhiều hơn, đứa con mà cô ta đã vất vả nuôi đến lớn, thằng con trai khiến cô ta luôn sợ cậu ta lạnh, sợ cậu ta nóng, vậy mà biết chuyện cha ngoại tình từ lâu nhưng vẫn còn làm thám tử ở bên cạnh cô ta, che giấu cho Phan Húc Đông suốt nhiều năm như vậy.

Chỉ nghĩ như thế thôi là Lâm Tuyết lại cảm thấy vô cùng chạnh lòng.

Con trai ruột không thể đồng cảm với mình cũng thôi đi, vậy mà còn giúp một người ngoài lừa cô ta nữa? Ai có thể hy vọng con trai của mình được sống tốt hơn một người làm mẹ như cô ta được chứ?

Vẫn nên ly hôn đi, sau khi ly hôn, cô ta không cần cả chồng lẫn con trai nữa, một mình cô ta vẫn có thể sống rất tốt, cô ta có thể làm những chuyện mà trước đây mình muốn làm nhưng lại không thể làm, tất cả đều có thể thử một lần, những nơi muốn đi cũng có thể đi.

Vì thế, cô ta gạt nước mắt, lắc đầu một cách kiên định.

Phan Húc Đông hơi bực mình, anh ta đã nói hết những lời hay ý đẹp một phen rồi mà sao Lâm Tuyết này vẫn u mê cố chấp như vậy chứ, cứ nhất định phải đòi ly hôn mới được?

"Không được, tôi không đồng ý ly hôn, cô nhìn đi, có nhà ai thân là lãnh đạo lại ly hôn không? Một lãnh đạo đến hậu viện còn không xử lý tốt được thì làm sao còn gánh vác được trọng trách nữa chứ, sau này còn không phải sẽ bị người ta chỉ trích hay sao, cô không cần thể diện nhưng tôi cần. Tôi nói cho cô biết, cho dù là vì con đường làm quan của tôi thì cô cũng khỏi cần nghĩ đến chuyện ly hôn đi. Nếu tôi không ký tên, để xem cục dân chính có dám làm thủ tục ly hôn cho cô không?"

"Thằng khốn nhà anh!"

Phan Húc Đông cười lạnh: "Tôi chính là thằng khốn đấy, cô có thể làm gì được tôi nào. Tôi không ly hôn đấy, tôi muốn xem ai có thể làm gì được tôi? Chuyện nhà của Phan Húc Đông tôi cũng không có đến mấy người dám quản đâu?"

Lâm Tuyết tức điên: "Cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của anh rồi đúng không, thân là lãnh đạo lại không hiểu cái gì gọi là tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, đến cái háng của mình còn không quản được mà cũng đòi đi quản người khác? Vậy người từng đề bạt anh lên đúng là bị mù cả rồi."

"Cô!"

Lần này, người thẹn quá hóa giận lại biến thành Phan Húc Đông.

"Tôi cái gì mà tôi." Lâm Tuyết vốn dĩ không phải là một cô gái dịu dàng và hiền thục bao nhiêu, lúc này lại càng kiên định không muốn để bản thân phải chịu thiệt thòi, đã đến nước này rồi mà vẫn có thể nhịn được thì đúng là thần chứ còn là con người gì nữa, nhưng cô ta không làm thần được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận