Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1156: Tự Sát

.



Chương 1156: Tự Sát

Chương 1156: Tự Sát

"Tôi đáng chết, tôi đúng là đáng chết, tôi bị tiền bạc che mờ mắt, đúng là đáng đời mà!"

Nghĩ đến khoản tiền mà mình thắt lưng buộc bụng mới gom góp được đã bị người ta lừa mất như thế, anh ta muốn đi cầu cứu đại sư xem có thể bói ra được địa chỉ của bạn học Đằng hay không, anh ta muốn đích thân qua đó đòi tiền về.

Nhưng đợi khi anh ta leo núi rất lâu mới tới được căn biệt thự nhỏ trong núi thì lại phát hiện ra chỗ đó không có một người nào cả.

Lão Trương đứng bên ngoài hàng rào gọi rất lâu mà trong nhà không có một ai đi ra, đến cuối cùng chỉ có thể rời đi với vẻ ủ rũ.

Không phải anh ta không muốn vào nhà mà là căn nhà này hơi tà môn, rõ ràng hàng rào chỉ cao bằng nửa người, nhấc chân cái là có thể trèo qua nhưng anh ta trèo rất lâu, có thế nào cũng không vượt qua được.

Nghĩ đến danh tiếng của vị đại sư đó, anh ta biết chắc chắn người ta đã dùng thủ đoạn gì đó cốt là để không cho người vào.

Trong lòng anh ta không khỏi thấy hối hận hơn, rõ ràng biết đại sư rất lợi hại nhưng lúc người ta khuyên mình, tại sao anh ta lại bị ma xui quỷ khiến mà không nghe chứ! Lại còn bị lòng tham xúi giục!

Phía bên cục cảnh sát điều tra một phen, xác định bạn học Đằng tồn tại hành vi lừa đảo nhưng vì mãi vẫn không tìm được người nên sau đó mới đăng thông tin về anh ta lên mạng, muốn phát động sức mạnh của quần chúng để lùng bắt.

Nhưng không ngờ thông tin vừa mới được đăng lên mạng còn chưa đến vài ngày thì đột nhiên bọn họ nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, đầu dây bên kia là một giọng nam trẻ tuổi, anh ta báo một địa chỉ, nói bạn học Đằng đang ở chỗ này.

Phía cảnh sát tìm đến dựa theo địa chỉ mà cuộc gọi đã cung cấp, rất nhanh đã bắt được bạn học Đằng đang tình tang tính tang với cô tình nhân trẻ về quy án.

Tiếp sau đó Vệ Miên cũng không quan tâm nữa, cô vốn định đợi đến tháng bảy mới về lại Thanh Bình nhưng vì Bạch đạo sĩ gặp phải vài chuyện nên mới trở về sớm.

Hai năm nay, tuy rằng Bạch đạo sĩ không còn xem bói cho người ta ở dưới gầm cầu nữa nhưng cũng không phải không có nguồn thu nhập, ông ta vẫn nhận tiền lương hưu mà chính phủ cho.

Cho nên lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, Bạch đạo sĩ vẫn sẽ ra công việc ở gần nhà để bày sạp, có điều bây giờ bày sạp không phải để xem bói mà là vẽ tranh có tên cho người ta.

Đại khái là vẽ một vài tranh hoa điểu ngư trùng, sau đó ghép ra tên người, hoặc là thành ngữ gì đó có ngụ ý tốt, có thể treo trong nhà làm đồ trang trí.

Vệ Miên cũng từng xem qua, khỏi phải nói, tay nghề của Bạch đạo sĩ rất không tồi, chẳng qua bây giờ người trẻ tuổi không thích cái này, cho nên sạp hàng của ông ta chẳng qua chỉ để mở ra tìm người nói chuyện phiếm mà thôi.

Đại khái là tâm cảnh đã khác nên bây giờ Bạch đạo sĩ thoạt nhìn rất giống một ông cụ được người chào đón.

Dù sao ông ta cũng được tính là tay mơ, hiểu rất nhiều thứ về Đạo môn, lại qua nhiều năm như vậy rồi, trên người cũng đã giả bộ ra được vài phần tiên khí.

Có vài tiểu bối cảm thấy ông ta mang theo chút cảm giác thần bí, cũng bằng lòng nói chuyện với ông ta, nên nhân duyên của Bạch đạo sĩ ở công viên và tiểu khu đều không tồi.

Lần này ông ta tới tìm Vệ Miên cũng là vì một đứa trẻ nhà hàng xóm.

Đối phương là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, vừa mới thi đại học xong, chẳng qua lúc thi cử vừa vặn đổ bệnh một trận, cho dù vẫn chưa có thành tích nhưng cũng biết là thi không tốt rồi.

Không biết đối phương tự sát có phải vì nguyên nhân này hay không.

Cô gái trẻ kia cũng họ Bạch, tên là Bạch Thính Tuyết, là một cái tên rất dễ nghe, lại được tính là cùng một tộc với Bạch đạo sĩ vì thế mối quan hệ giữa một già một trẻ rất không tồi.

"Con bé Thính Tuyết này vô cùng thích cười, tính cách cũng xán lạn, làn nào nhìn thấy mấy hàng xóm chúng tôi là đều chủ động chào hỏi hết, ai không biết dùng điện thoại là đều được con bé chỉ cho."

Bạch đạo sĩ nói đến Bạch Thính Tuyết là không nhịn được mà thở dài, vốn là một tiểu bối khiến người quý mến như thế, mấy ông bà cụ trong tiểu khu này vừa nghe nói con bé tự sát là đều đau lòng vô cùng.

Đứa trẻ này khiến người thương, bọn họ cũng thật sự coi cô ta thành con cháu trong nhà.

Nhưng ai có thể ngờ được mình chẳng qua chỉ ra ngoài du lịch một chuyến, lúc trở về lại nghe nói đứa trẻ đó đã tự sát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận