Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 847: Cầu Cô Hãy Cứu Tôi Với

.



Chương 847: Cầu Cô Hãy Cứu Tôi Với

Chương 847: Cầu Cô Hãy Cứu Tôi Với

Nếu thang máy hỏng hóc vậy rơi từ tầng ba mươi xuống sẽ biến thành cái dạng gì? Thẩm Phi khỏi cần nghĩ cũng có thể biết được.

Lúc này, cô ta thật sự rất sợ hãi, ra sức ấn lên nút báo động khẩn cấp trên thang máy nhưng thang máy lại chẳng có một chút phản ứng nào cả.

Đúng lúc này, đột nhiên đèn trong thang máy lập lòe điên cuồng, lúc thì sáng lúc thì tối, trông giống y như phim ma trên tivi vậy, vô cùng dọa người.

Thẩm Phi cảm thấy mình sắp bị dọa sợ chết bất cứ lúc nào mất, cô ta cố gắng dồn trọng tâm của cơ thể xuống, ngồi ở trong góc của thang máy, hai tay bám chặt lấy lan can.

Đèn của thang máy nhấp nháy rất nhanh khoảng vài lần sau đó đột nhiên tối om.

“Á...”

Lỗ mũi của Thẩm Phi mở ra, không nhịn được mà hết một tiếng chói tai đầy sợ hãi.

Cô ta cũng không sợ tối nhưng bầu không khí hiện tại khiến người không thể không sợ hãi, trong toàn bộ thang máy đều vô cùng yên tĩnh giống như bị một thế giới đặc biệt nào đó ngăn cách vậy, không một âm thanh nào có thể truyền được ra ngoài.

Thẩm Phi nhớ tầng cao nhất của tòa nhà Cát Lợi là một nhà hàng xoay, nhà hàng này kinh doanh hai mươi tư tiếng cho nên có thế nào cũng không đến mức không có một chút âm thanh nào được chứ.

Nhưng bên tai chỉ có tiếng hít thở nặng nề của mình, Thẩm Phi cảm giác đầu óc mình hình như đã xuất hiện phản ứng thiếu khí rồi, bởi vì lúc này cả người cô ta lạnh toát, tay chân cũng lạnh như băng, đầu óc thì trống rỗng.

“Phải làm sao, phải làm sao bây giờ?”

Đúng lúc này, đột nhiên Thẩm Phi cảm thấy trước ngực mình truyền tới một cơn bỏng rát.

Cô ta cúi đầu nhìn với vẻ ngạc nhiên, trong thang máy tối tăm, đột nhiên trước lồng ngực cô ta lại tỏa ra tia sáng màu vàng.

Tia sáng này không hề chói mắt một tí nào hết, ngược lại còn vô cùng ôn hòa.

Thông qua tia sáng, Thẩm Phi có thể nhìn thấy tia sáng đó phát ra từ một vật có hình tam giác, cô ta mơ hồ nghĩ lại, đó là thứ gì thế nhỉ?

Cùng với tia sáng màu vàng càng ngày càng mạnh, âm khí đang bao phủ trên người Thẩm Phi từ từ biến mất.

Rất nhanh, đèn trong thang máy lại một lần nữa sáng lên, chưa qua bao lâu đã vận hành lại như thường, còn từ từ chạy xuống tầng một.

Lúc này, Thẩm Phi vẫn ngồi bệt dưới đất như cũ, không phải cô ta không muốn đứng dậy mà là cả người đều không còn sức lực, mái tóc ướt nhẹp dán chặt lên gò má của cô ta, làn da cũng tê rần từng đợt.

Lúc này, đột nhiên cô ta nghĩ đến cảm giác bỏng rất trước đó ở lồng ngực bèn vội vàng cúi đầu nhìn, tìm một lượt cũng không phát hiện được đó là thứ gì, cuối cùng, tầm nhìn của cô ta khóa chặt vào một chiếc túi nhỏ màu đỏ đang treo trên cổ mình.

Bên trong đó đựng lá bùa mà Vệ Miên cho, bởi vì bùa chú không có lỗ xỏ dây cho nên Thẩm Phi trực tiếp tìm một cái túi nhỏ màu đỏ để đựng nó, sau đó nhét vào bên trong cùng lớp quần áo, không ai có thể nhìn thấy được.

Khi ấy Vệ Miên đưa lá bùa cho cô ta, vốn cô ta cũng không cần đến cho lắm nhưng đột nhiên nghĩ tới người đã nằm mơ thấy vào tối hôm trước, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận lá bùa, sau đó nghĩ nếu đã nhận rồi vậy phải giữ cho kỹ.

Thẩm Phi run rẩy mở cái túi nhỏ màu đỏ đó ra, sau đó đổ lá bùa đã cháy sém bên rìa từ trong túi ra.

Đợi sau khi thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng một, cánh cửa từ từ mở ra trước mặt Thẩm Phi.

Trong đại sảnh tầng một đèn đuốc sáng trưng, không có bất cứ một dấu vết lạ thường nào hết, cô ta vội vàng bước nhanh ra khỏi thang máy.

Thẩm Phi một một mạch đến ven đường, trong khoảng thời gian này cũng không xuất hiện chuyện gì khác nữa, cô ta cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay mình đã đỗ xe ở bên ngoài, bàng không tầm này đi vào bãi đỗ xe tối tăm, chỉ sợ cô ta sẽ bị dọa sợ chết mất.

Sau khi nhìn thấy bên ngoài có người đi đường và đèn đường, trái tim của Thẩm Phi mới từ từ bình ổn trở lại, cô ta tìm được chìa khóa từ trong túi và mở cửa xe ra.

Có điều, lúc cô ta ngồi vào trong xe và khởi động máy thì lại không nghe được một âm thanh nào nữa.

Tiếng còi xe hơi trên đường ban nãy đã biến mất sạch.

Cô ta giơ điện thoại ra liếc mắt nhìn, tín hiệu vẫn trống như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận