Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 377: Bản Lĩnh

.



Chương 377: Bản Lĩnh

Chương 377: Bản Lĩnh

Sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn khác nhau, sống chung với nhau còn phải nhường nhịn nhau, đều rất mệt mỏi cho nên bà cụ vẫn luôn sinh sống một mình cho đến tận bây giờ.

Con gái không yên tâm nên cứ dăm ba hôm lại gọi video về một lần, mắt thấy hai hôm nay không liên lạc được, nói không chừng còn đang sốt hết cả ruột dây!

"Cô gái, tôi có thể cầu xin cô một việc được không? Cô có thể nhìn thấy tôi vậy có thể giúp tôi chuyển vài lời tới các con của tôi được không. Tôi có mấy thứ để lại cho tụi nó nhưng không cất trong nhà, cô giúp tôi nói cho tụi nó nhé?"

Cả đời này bà cụ sinh được hai người con trai và một người con gái, nhưng con trai cả chết sớm, chỉ còn lại mỗi con trai út và con gái.

Thời gian hai đứa con này chào đời chỉ chênh nhau nửa tiếng đồng hồ nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Con trai đến mười ngày nửa tháng cũng không liên lạc về cho bà cụ một lần, còn con gái gần như ngày nào cũng phải nói với bà ta mấy câu.

Bây giờ hai ngày rồi không liên lạc với con gái, nói không chừng đứa trẻ kia đã rất sốt ruột và lo lắng rồi.

"Tinh!"

Thang máy dừng lại ở tầng mời hai, đã đến nhà của Vu Phụng Thần.

Vệ Miên bước ra khỏi thang máy đồng thời đáp lời bà cụ: "Được thôi, nhưng bây giờ chưa được, đợi sau khi cảnh sát liên lạc với người nhà của bà, con cái của bà chắc chắn sẽ về vậy đến khi ấy, tôi sẽ chuyển lời với bọn họ sau."

"Được được được!"

Hai người hẹn trước đợi đến thất đầu của bà cụ, Vệ Miên sẽ lại tìm qua bên này rồi mới tách ra.

Bà cụ cũng không có ý định tiếp tục đi theo Vệ Miên nữa mà phải về nhà xem một chút, đừng để mấy viên cảnh sát kia làm hỏng món đồ nào, không trông chừng là không yên tâm được.

Bà cụ vừa làm ma nên vẫn chưa quen cho lắm, còn kêu Vệ Miên ấn hộ thang máy xuống tầng dưới.

Đợi sau khi thang máy đóng lại, Tiêu Chí Minh và Vu Phụng Thần đưa mắt nhìn nhau rồi mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi hai người bọn họ đều nín thở, lúc này, lòng bàn tay đều đã ướt đẫm mồ hôi!

Không cần biết trước đây có quen bà cụ Thẩm hay không, chỉ cần đối phương đã biến thành ma thì bọn họ vẫn khó tránh khỏi sợ hãi.

Vệ Miên quay đầu nhìn về phía hai người họ, trong đôi mắt tròn xoe lóe lên ý cười, cô giả bộ không phát hiện ra vẻ khác thường của bọn họ mà hờ hững hỏi đâu là nhà họ Vu.

Vu Phụng Thần vội vàng dẫn hai người đến trước cửa căn hộ 1204 rồi lôi chìa khóa ra mở cửa: "Căn này là nhà tôi đây! Đại sư, tổng giám đốc Tiêu, mời vào nhà."

Sau khi cánh cửa được mở ra, tiếng nói chuyện của mọi người cũng thu hút Hách Tú Mai đang ngồi trong phòng khách, vừa rồi chồng nói sẽ dẫn đại sư mà lãnh đạo trong công ty giới thiệu đến nhà, bà ta còn đang nghĩ sao lâu như vậy mà vẫn chẳng thấy người đến.

Lúc này nghe thấy tiếng nói chuyện, bà ta vội vàng nở nụ cười đi ra đón, nhưng đợi đến khi nhìn thấy người tới là bà ta lại hơi hoang mang.

Không phải nói sẽ dẫn đại sư về hay sao? Sao lại không thấy người đâu?

Tiêu Chí Minh thì bà ta biết rồi, nhưng ngoại trừ Tiêu Chí Minh ra cũng không nhìn thấy người giống đại sư đâu cả, sao còn dẫn một cô gái trẻ về nhà nữa, nhìn độ tuổi này chắc hẳn còn nhỏ hơn cả con gái của bà ta ấy chứ?

Lẽ nào là con gái của nhà tổng giám đốc Tiêu sao? Nhưng sao bà ta nhớ nhà tổng giám đốc Tiêu chỉ có mỗi một cậu con trai thôi cơ mà? Lẽ nào là người thân nào đó?

Trăm ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu của Hách Tú Mai khiến nụ cười trên gương mặt của bà ta trở nên hơi cứng ngắc.

Dù sao thì Vu Phụng Thần cũng đã chung sống với bà ta rất nhiều năm rồi, ngay lập tức hiểu ra suy nghĩ của vợ mình, ông ta vội vàng giới thiệu cho vợ biết thân phận của Vệ Miên, thuận tiện còn kể lại luôn chuyện vừa xảy ra ở tầng sáu, cũng coi như là từ khía cạnh kiểm chứng rằng đại sư này vẫn rất đáng tin!

Hách Tú Mai vừa nghe vậy mới nhìn về phía Vệ Miên với vẻ mặt ngạc nhiên, bà ta biết bà cụ sống ở tầng sáu kia, bọn với người ta là tầng trên tầng dưới suốt nhiều năm như thế mà còn không biết đối phương đã qua đời, nhưng cô gái trẻ này chỉ liếc mắt nhìn một cái từ bên ngoài cửa sổ cũng đã biết, có thể thấy là một người có bản lĩnh thật sự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận