Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 882: Tuyết Liên Hoa

.



Chương 882: Tuyết Liên Hoa

Chương 882: Tuyết Liên Hoa

Trong lòng Vương Song không khỏi dâng lên cảm giác bất mãn, ánh mắt nhìn Vương Tuyết cũng không còn ôn hòa như trước đây nữa.

Hồi xưa còn ở cấp ba, ai mà không biết Tiêu Tiến học lớp ba chứ? Một nhân vật nổi danh như thế từ trước đến nay đều chẳng thèm để mắt đến một ai cả, nhưng người muốn hái được bông hoa cao ngạo đó vẫn nhiều không đếm xuể, có điều, chưa từng thấy người nào thành công cả.

Vương Song cũng từng thích thầm, hoặc nên nói là toàn bộ nữ sinh trong trường không có một ai là không nhớ thương anh ta.

Lúc trước nghe nói cha của Tiêu Tiến là cục trưởng cục thuế vụ, bây giờ đã mười năm trôi qua, cũng không biết đã thăng chức đến vị trí nào rồi nữa!

Mẹ của Tiêu Tiến là chủ nhiệm khoa ung bướu ở bệnh viện, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, chỉ là vì khá bận nên mỗi lần nhìn thấy bà ta đều đang rất vội vàng gấp gáp.

Nghe nói cậu của Tiêu Tiến là một ông chủ lớn, hồi tốt nghiệp cấp ba đã tặng cho anh ta một chiếc xe hơi thể thao, giá trị cũng phải mấy trăm vạn.

Khi ấy các bạn học đều ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt.

Vốn dĩ hào quang của đồng tiền bao quanh trên người Tiêu Tiến đã đủ chói mắt rồi, nhưng cứ cố tình anh ta còn có một đôi mắt thâm tình giống Chu Nhất Long nữa chứ.

Chỉ nhìn một cái cũng sẽ mang đến cho bạn một loại ảo giác anh ta đã yêu bạn mất rồi, thế lại càng khiến các nữ sinh trong trường trở nên điên cuồng hơn.

Nhưng suốt ba năm cấp ba, Tiêu Tiến chỉ từng hẹn hò với một người bạn gái vào hồi lớp mười, sau đó chưa được bao lâu đã chia tay, sau này vẫn luôn độc thân.

Vốn còn tưởng đây chính là crush thời niên thiếu, mọi người đều không thể có được nhưng cũng sẽ không tiếc nuối quá nhiều.

Nhưng có một ngày đột nhiên bạn phát hiện cô bạn thân mà bạn vẫn luôn cảm thấy điều kiện ở các phương diện đều chỉ tương đương mình, lại sở hữu một thứ mà bạn không bao giờ có được.

Loại cảm giác đó như thế nào cũng sẽ không có người hiểu được. ...

Thật ra Vương Song còn nghĩ nếu như không có Vương Tuyết thì liệu Tiêu Tiến có yêu mình không?

Nếu hai người đã có thể trở thành bạn tốt vậy chắc chắn phải có rất nhiều chỗ tương đồng, nếu Tiêu Tiến vì mấy đặc điểm này mà thích Vương Tuyết thì tại sao không thể thích cô ta được chứ?

Sau khi có suy nghĩ này, Vương Song cảm giác được có một vài suy nghĩ nào đó trong lòng bắt đầu điên cuồng len lỏi mọc lên như cỏ dại, muốn phanh cũng không phanh được.

Chẳng qua chỉ vài lần hít thở thôi nhưng đối với cô ta mà nói lại như trôi qua cả một thế kỷ vậy, trong đầu cô ta lóe lên đủ loại suy nghĩ khác nhau, thậm chí đến ngay cả chuyện sau này con của hai người tên là gì mà cũng nghĩ xong nốt.

Cô ta thở ra một hơi thật dài, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội, chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực vậy.

Vương Song cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh. Mà lúc này, đôi mắt của cô ta đã rơm rớm lệ, ánh mắt lộ ra sắc xuân, chỉ là không tự biết mà thôi.

Vệ Miên thân là người quan sát lại càng là người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của cô ta, trên gương mặt cô lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Tới rồi.

Từ lúc hai cô gái này bước vào đây là cô đã nhìn ra được sau này hai người này chắc chắn sẽ có sứt mẻ tình cảm, bởi vì cả hai đều yêu cùng một người đàn ông.

Cô cảm thấy chuyện giữa hai người này có thể quay thành phim truyền hình cẩu huyết dài tám mươi tập.

Giữa hai người này, một người có suy nghĩ ngay thẳng, tính cách kiên cường, một người thì có hơi nhiều suy tính, nhưng con người đều có suy tính nhỏ của riêng mình, cho nên thứ này cũng không đại diện cho điều gì cả.

Có điều, tình yêu khiến người mù mắt, có người một khi gặp phải chuyện ở phương diện tình cảm là sẽ khác hẳn.

Sau khi Vương Tuyết nói xong thông tin mình với Tiêu Tiến đang hẹn hò, hai gò má lại càng hồng hơn, trông cứ như siêu nước bị đun nóng vậy, còn sắp bốc cả khói.

"Tiểu Tuyết, nếu đã xem bói xong rồi vậy chúng ta mau đi thôi, cậu phải nói cho tớ biết hai người đã tiến hành đến bước nào đấy nhé."

Vương Song móc cánh tay vào khuỷu tay của Vương Tuyết, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ hận không thể lập tức biết ngay chi tiết giữa hai người bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận