Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 712: Ngay Bên Cạnh Tôi Sao

.



Chương 712: Ngay Bên Cạnh Tôi Sao

Chương 712: Ngay Bên Cạnh Tôi Sao

Hai người đưa mắt nhìn nhau và đều nhìn ra được sự kích động giống y chang với mình từ trong mắt đối phương.

Không sai, nếu đại sư đã ám thị không có vấn đề vậy bọn họ nhất định phải cố gắng gấp đôi, nhất định phải phấn đấu nhiều hơn nữa, cho dù là từ chi tiết hay là từ cốt truyện đều phải mài giũa đến hoàn hảo.

Nữ diễn viên hỏi câu khi nào mới có thể kết hôn là nữ hai vạn năm nổi tiếng trong giới.

Rõ ràng diễn xuất, tướng mạo và các phương diện khác đều không tồi nhưng lại không tài nào nổi tiếng được, mọi người thường có thể nhớ được mỗi một nhân vật mà cô ta diễn nhưng trên cơ bản sẽ không muốn tìm hiểu diễn viên đã sắm vai nhân vật đó.

Điều này cũng dẫn đến việc mọi người đều thấy cô ta rất quen mắt nhưng nếu phải nói tên nhân vật mà cô ta từng diễn thì lại không nhớ ra được.

Lúc mới vào giới, cô ta còn muốn nổi tiếng nhưng nhiều năm như thế trôi qua, nhìn quen cái cảnh đấu đá nhau, ngươi lừa ta gạt trong giới, ngược lại cảm thấy cứ bình đạm mới là thật.

Cô ta cũng đã kiếm đủ tiền dưỡng già rồi, từ từ rút khỏi tầm mắt của công chúng cũng không có gì không tốt, đến khi ấy tìm một người chung chí hướng với mình gom gạo thổi cơm chung cũng được tính là có một người bầu bạn.

Sau khi có suy nghĩ như thế, loại cảm giác xốc nổi trên người cô ta đó mới từ từ rút đi, trông ôn hòa hơn rất nhiều, chính vì thế mới được Khang Bình nhìn trúng ngay từ lần đầu tiên, cho ta cô ta diễn vai nữ nhị không tranh không đoạt vì vấn đề sức khỏe, và cũng chính là bạch nguyệt quang trong lòng nam chính trong bộ phim này.

Tầm nhìn của Vệ Miên dừng lại trên gương mặt của cô ta, khóe môi không khỏi nhếch lên cười.

"Đào hoa chính của cô Triệu vẫn luôn ở bên cạnh cô, chỉ là cô chưa từng phát hiện ra mà thôi, cho nên khi nào cô Triệu mới có thể kết hôn hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân cô, chỉ cần cô gật đầu, ngày mai kết hôn luôn cũng không có gì là không thể."

"Ngay bên cạnh tôi sao?"

Triệu Mạn vốn chỉ tới góp vui thôi nhưng câu này của Vệ Miên vừa thốt ra đã khiến cô ta không nhịn được mà thở hắt ra, nhìn Vệ Miên với vẻ khó tin.

Tại sao cô ta lại không biết bên cạnh mình có một đào hoa chính chứ?

Trước đây chưa từng có người nào biểu đạt suy nghĩ đó với cô ta thì phải?

Mấu chốt là bên cạnh cô ta thậm chí còn chẳng có nổi một người đàn ông hợp tuổi!

"Có phải đại sư bói nhầm rồi không, bên cạnh tôi không có người khác giới phù hợp mà?"

Ánh mắt của Vệ Miên liếc qua một người nào đó ngồi ở bàn bên cạnh với vẻ hờ hững, chỉ cười chứ không nói.

Mà người đàn ông nào đó bị cô liếc mắt nhìn cả người đều cứng ngắc cứ như thể bị người lột trần vậy, vậy mà hai tai của anh ta còn bắt đầu vô thức đỏ bừng, ngay cả cả cũng đỏ nốt...

Đại sư nói anh ta là đào hoa chính...

Điều này khiến trợ lý ngồi bên cạnh rất khó hiểu, rõ ràng còn chưa uống rượu mà sao anh Kiều lại trông như đã say rồi thế nhỉ?

Sau đó vẫn còn không ít người hỏi nữa, dù sao thì đại sư lợi hại như thế cũng rất khó gặp được, hiếm khi gặp được một người lại còn không mất phí, không tranh thủ hỏi một câu thì lại có lỗi với bản thân đã được ngồi ăn cơm cùng bàn với đại sư quá.

Điều này khiến cho những người ngồi ở bàn khác đều ngưỡng mộ đến ứa gan.

Chẳng qua chỉ toàn là mấy câu hỏi râu ria, trên bàn cơm, ở trước mặt nhiều người như thế bọn họ cũng không có khả năng nói lung tung, mà chỉ có thể lén xin phương thức liên lạc của Vệ Miên, sau này có cơ hội sẽ đích thân tới cửa thăm hỏi.

Ăn cơm xong cũng đã hơn hai giờ chiều, sắc trời hơi âm u, dự báo thời tiết nói lát nữa sẽ có một trận mưa. Dưới loại thời tiết này, đường núi không dễ đi, đạo diễn Khang khuyên Vệ Miên ở lại bên này một đêm, đợi ngày mai hãy đi sau.

Phía bên Vệ Miên cũng đã được nghỉ cho nên cũng đồng ý với lời đề nghị của bọn họ.

Lúc ba người cùng nhau đi đến nhà trọ đã đặt trước thì giám chế Xa không nói nhiều cho lắm đột nhiên mở miệng: "Đại sư thấy Tưởng Tân Nguyệt thế nào?"

Lúc này xung quanh không có người, trên đường chỉ có mỗi ba người bọn họ, giám chế Xa vừa dứt lời là Khang Bình cũng chợt nhớ ra một chuyện.

"Đúng đúng, đại sư, tôi cũng muốn hỏi câu này, người mới mà chúng tôi chọn sau này sẽ đi đến độ cao nào vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận