Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 905: Muốn Sống Thì Đi Mau

.



Chương 905: Muốn Sống Thì Đi Mau

Chương 905: Muốn Sống Thì Đi Mau

Vương Tịnh Bạch nhìn thấy cánh cửa đã nhốt mình suốt mấy hôm nay nằm bẹp dưới mặt đất như vậy cũng nhớ ra được công tích vĩ đại của cô gái ban nãy, cô ta lập tức nhìn Vệ Miên với ánh mắt tôn sùng.

Sau đó lẽo đẽo đi theo sau.

Chỉ sợ chậm một chút thôi cũng sẽ bị bắt lại, cho dù rốt cuộc người kia muốn làm gì nhưng chỉ cần có thể khiến cô ta thoát được khỏi bệnh viện, vậy muốn làm gì cũng được hết!

Vương Tịnh Bạch đã bị nhốt bốn ngày rồi và cô tam cũng biết vô cùng rõ ràng bọn họ muốn làm gì, chính là nhìn trúng cơ quan nội tạng trong người cô ta.

Nghĩ đến nhóm máu đặc biệt kia của mình, trái tim của cô ta hoàn toàn chìm xuống.

Kết cục sau này của cô ta chẳng qua chỉ có một con đường chết, cho nên lúc này cho dù người đã xông vào kia có mục đích gì thì cũng là cứu mạng cô ta cả.

Hơn nữa, trực giác nói cho Vương Tịnh Bạch biết cô gái này sẽ không làm hại mình.

Đợi khi Vương Tịnh Bạch mặc đồ bệnh nhân đi vào hành lang mới nhìn thấy người bên ngoài cũng giống như ba người trong phòng bệnh kia của cô ta, trước ngực dán một lá bùa vàng, cả người đứng cứng ngắc bất động ở đó.

Duy chỉ có mỗi hai con mắt là còn có thể di chuyển.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Vương Tịnh Bạch chạy ra, trong đáy mắt dường như hiện ra vẻ hoảng loạn.

Tất cả mọi người đều chỉ có một suy nghĩ, người chạy mất rồi, nhiệm vụ bảo vệ của bọn họ tương đương với thất bại.

Vệ Miên nghĩ đến nguồn cung cấp nội tạng số hai mà Châu Trường Sinh đã nói vậy có nghĩa là vẫn còn nguồn cung cấp nội tạng số một nữa, đằng nào cũng đã tới rồi, không bằng thuận tay cứu luôn một thể.

Cô nhanh chóng thuận theo khí tức và tìm được đến một phòng bệnh khác, cũng dùng cách bạo lực như vừa rồi để phá cửa.

Nguồn cung cấp nội tạng số một là một nam giới hoặc cũng có thể gọi là một thanh niên, thoạt nhìn chỉ có thể miễn cưỡng tính là hai mươi tuổi, lúc này đang nằm nghiêng người trên giường bệnh với sắc mặt trắng bệch.

Chỉ là không biết có phải nguồn cung cấp nội tạng số một không được quan trọng cho lắm hay không mà trong phòng bệnh này chỉ có đúng một người trông chừng cậu ta.

Chỉ có một người, Vệ Miên cũng không cần dùng đến phù chú, chẳng qua chỉ tung vài chiêu đã tháo khớp cánh tay và chân của đối phương xong xuôi.

"Muốn sống thì đi mau!"

Sau khi ném lại một câu này, cô mới quay người rời đi.

Vương Tịnh Bạch ở lại đằng sau, cô ta thấy cậu trai kia vẫn còn ngây người ra đó, đoán chắc có khả năng tác dụng của đối phương cũng giống mình thôi, vì thế mới có lòng tốt nhắc nhở.

"Cậu còn không mau đi, lẽ nào đợi bọn họ tỉnh táo lại rồi sẽ bắt cậu lại rồi moi tim của cậu sao?"

Cậu trai nghe thấy "moi tim" hình như cuối cùng cũng bị đánh thức, cậu ta vội vàng nhảy xuống giường nhưng không ngờ vừa mới xuống đất đã lảo đảo.

Cậu trai trẻ này tên là Cao Tinh Tinh, người Quảng Đông, cậu ta vừa mới tham gia buổi huấn luyện đá bóng xong, vừa xuống chuyến bay trở về còn chưa được bao lâu thì đã bị người dẫn đến chỗ này.

Đương nhiên Cao Tinh Tinh cũng không phó thác cho trời, thân là một chàng trai trẻ khí sức sục sôi hơn nữa thể lực còn rất tốt, cậu ta chắc chắn sẽ phản kháng.

Nhưng thể lực của cậu ta có tốt đến đâu cũng không thể đỡ lại được giá trị vũ lực cao của mấy người này, hơn nữa đối phương đông người và đã có sự chuẩn bị từ trước, cho nên rất nhanh cậu ta đã bị dẫn tới đây.

Để phòng ngừa cậu ta phản kháng, bệnh viện vẫn luôn truyền một vài thứ thuốc nào đấy vào tĩnh mạch của cậu ta, khiến cho tứ chi của cậu ta vô lực, cả người bại liệt.

Cao Tinh Tinh cứ như thế được đẩy đi làm rất nhiều bài kiểm tra, mới đầu cậu ta cũng không biết là gì, đến sau đó mới đoán ra được một chút từ trong vài ba câu nói của bác sĩ.

Có thế nào thì cậu ta cũng không ngờ được vậy mà mình lại gặp phải chuyện như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật lại bắt cậu ta đi lấy thận, đã không có vương pháp đến mức độ này rồi sao?

Cao Tinh Tinh chưa được gặp người muốn lấy nội tạng của mình một lần nào, chỉ là suy đoán từ trong trận thế áp giải mình tới đây mà biết thực lực của đối phương rất mạnh, ít nhất thì chỗ này cũng đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.

Nhìn thấy mấy vệ sĩ cả người toàn cơ bắp kia, Cao Tinh Tinh cảm thấy phen này chắc mình xong đời rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận