Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 272: Đạo Quán

.



Chương 272: Đạo Quán

Chương 272: Đạo Quán

Vệ Miên cúp máy, cũng không để chuyện này trong lòng, còn Hầu Tương Cầm cũng chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại mà thôi, chứ tới Thanh Bình là chuyện không có khả năng.

Bây giờ nguồn kinh tế trong gia đình chủ yếu đều dựa vào Trần Bảo Trụ, mà xưa nay ông ta lại vô cùng thắt chặt chi tiêu, sợ rằng Hầu Tương Cầm thậm chí còn chẳng có nổi tiền mua vé xe lửa nữa là.

Bây giờ trong tay Vệ Miên không hề thiếu tiền một chút nào hết, trong chuyện của Trịnh Hằng kia, nhà họ Trịnh đã tổng cộng trả cho cô năm nghìn vạn tiền thù lao.

Cô chỉ có thể nói một câu không hổ là gia tộc thiên sư nổi tiếng trong nước, của cải vô cùng phong phú.

Vệ Miên giữ lại một nửa, một nửa còn lại vẫn mang đi quyên góp, ngoại trừ phương diện tiền bạc ra thì cô cũng đã bị thương trong chuyện lần này nhưng thu hoạch cũng không ít.

Cũng không biết lão già khô đét kia đã làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý mà sau khi Vệ Miên dùng diệt hồn trận giết chết ông ta, đột nhiên trên đời lại giáng công đức kim quang xuống.

Kim quang đó bao trùm lấy Vệ Miên bên trong phải đến hơn mười phút, thẳng cho đến khi cơ thể của cô hồi phục.

Vốn hồn phách không ổn định lại được củng cố hơn rất nhiều sau lễ gột rửa của công đức kim quang, tay chân lạnh toát cũng ấm trở lại, Vệ Miên có thể cảm giác được rõ ràng độ dung hợp của cơ thể và hồn phách lại cao hơn vài phần.

Nếu có thêm hai nhân vật giống lão già này tới nữa vậy hồn phách và cơ thể của cô chắc chắn có thể hoàn toàn dung hợp lại với nhau. ...

[Anh có biết đạo quan khá nổi tiếng ở chỗ chúng ta nằm ở đâu không?]

Liên tiếp mấy hôm liền, Trịnh Hạo đều ở trong bệnh viện với ông cụ, hôm nay được mấy người bạn gọi ra ngoài, anh ta vừa mới nốc được một chén rượu thì đột nhiên điện thoại rung lên.

Trịnh Hạo nheo mắt nhìn màn hình, đợi khi nhìn thấy người gửi tin nhắn là vội vàng mở máy trả lời.

[Thành phố Thanh Bình chúng ta chỉ có một đạo quan thôi, ở trên núi Hồng Diệp có một Tam Thanh Quan, quan chủ Tạ đại sư là một người có chút bản lĩnh, đại lão có chuyện định qua đó hả? Để tôi chở cô đi cho. ]

Vệ Miên nghĩ ngợi một lúc, nếu là ở bên núi Hồng Diệp vậy cách thật sự cách căn nhà lầu này hơi xa, cũng không thích hợp đi xe đạp điện đến đó.

[Vậy cảm ơn nhé, tôi định ngày mai sẽ đi. ]

[Được, vậy sáng mai đến cổng tôi sẽ gọi cho cô sau. ]

Thấy Vệ Miên gửi một icon dấu OK, Trịnh Hạo mới coi như thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh ta lập tức chào tạm biệt mấy người anh em để về nhà, nếu ngày mai đã phải đưa đại lão đến Tam Thanh Quan, vậy nói thế nào tối hôm nay anh ta cũng không thể đi thông đêm được.

"Sao lại về sớm như vậy, vừa mới tới thôi mà, lát nữa tôi bao, chúng ta đến KTV Đế Hào quẩy một trận chứ!"

Tiểu tử mặc áo sơ mi hoa hòe thấy Trịnh Hạo định đi bèn vội vàng đứng dậy cản người.

Trịnh Hạo từ chối: "Không được, ngày mai tôi còn phải ra ngoài nên hôm nay phải về rồi."

Vừa rồi sơ mi hoa hòe đã nhìn thấy Trịnh Hạo nhắn tin Wechat với người ta, lúc này lại nghe thấy anh ta nói ngày mai còn phải lái xe ra ngoài là lập tức sáp tới, lòng không mang ý tốt.

"Ấy, có phải định lái xe chở em nào ra ngoài chơi không đó?"

Trịnh Hạo nghĩ đến gương mặt cũng được tính là mềm mại và đáng yêu kia của Vệ Miên, rồi lại nghĩ đến thân thủ hung tàn đó của cô, ánh mắt nhìn về phía sơ mi hoa hòe lại như đang nhìn một tên thiểu năng.

Sơ mi hoa hòe: "... Đậu má, ánh mắt đó của cậu là sao hả?"

"Ánh mắt nhìn thằng đần đó."...

Sáng ngày hôm sau, Trịnh Hạo lái một chiếc xe kinh doanh khá khiêm tốn tới cửa căn nhà lầu.

Đây là chiếc xe mà anh cả cưỡng ép anh ta phải đổi trước khi đi ra ngoài, bằng không, anh ta vẫn sẽ lái con Maserati đầy kênh kiệu đó của mình.

Núi Hồng Diệp nằm ở phía Đông Bắc của thành phố Thanh Bình, mà Tam Thanh Quan lại ở sườn núi của núi Hồng Diệp.

Tam Thanh Quan, tên như ý nghĩa thờ cúng Tam Thanh Đạo Tổ, lần lượt là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn.

Chỗ này cũng là một thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố Thanh Bình, có không ít người đến đây du lịch, muốn lên núi còn phải mua vé.

Trịnh Hạo đỗ xe ở dưới chân núi rồi cùng Vệ Miên đi bộ lên núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận