Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 943: Không Ghen Tị

.



Chương 943: Không Ghen Tị

Chương 943: Không Ghen Tị

Đợi khi nhân viên tiếp tân của văn phòng luật sư qua đây tìm Tân Hiểu Đồng để tám chuyện lại nhìn thấy cô gái trẻ ngày xưa thoạt nhìn rất thông minh kia, lúc này đang nhìn chiếc... vòng tay vàng trên cổ tay với vẻ mặt cười ngu ngơ.

"Ế? Mới mua vòng tay hả?"

Tân Hiểu Đồng lập tức ho nhẹ một tiếng, thu lại nụ cười vu vơ trên gương mặt rồi vung cổ tay với vẻ giả bộ không để ý, khiến cho toàn bộ chiếc vòng tay đều lộ ra.

Chiếc vòng tay bằng vàng đeo trên cổ tay trắng nõn dường như biết tỏa sáng, thu hút người nhìn.

"Không phải mua đâu, bà chủ của tôi tặng đó."

Nhân viên tiếp tân: "..."

"Cũng không nặng, có một trăm gam thôi à."

Nhân viên tiếp tân: "..."

"Tôi bảo không cần nhưng bà chủ cứ khăng khăng đưa."

Nhân viên tiếp tân: "..."

Hừ, cô ta chẳng thèm ghen tỵ nhé!

Vệ Miên nhìn người đàn ông trung niên đi vào phòng mà nhướng mày.

Người đàn ông này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, mặc một bộ đồ thoải mái hàng hiệu, dưới chân đi một đôi giày thể thao cùng màu, được đánh cọ đến vô cùng sạch sẽ.

Vóc dáng của ông ta khá cao, dáng người được quản lý không tồi, cũng không hề có cảm giác dầu mỡ của đàn ông khi đến tuổi trung niên, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã có thể nhận ra đây là một người thích sạch sẽ.

Người đàn ông chắc hẳn đã sớm biết đại sư đoán mệnh có độ tuổi rất trẻ, cho nên khi trông thấy Vệ Miên, ông ta cũng không thể hiện ra bất cứ một vẻ khác thường nào cả, ông ta cười ôn hòa, ánh mắt trời hắt lên cặp kính gọng vàng trên gương mặt ông ta, trông người lại càng thêm vài phần nho nhã.

"Đại sư, thật sự xin lỗi, tôi vừa mới đi chạy bộ sáng về xong, không kịp thay quần áo đã tới đây ngay."

Vệ Miên gật đầu, mời người ngồi xuống, sau đó rót một chén trà và đưa qua.

"Tiên sinh muốn xem bói về chuyện gì?"

Người đàn ông trung niên cảm ơn sau đó nhận lấy chén trà, ông ta sắp xếp từ ngữ một lúc rồi mới chậm rãi đáp: "Tôi tên là Trương Ba, mong đại sư xem bói nhân duyên giúp cho."

Hai người vừa mới gặp nhau một lần là Vệ Miên đã nhìn ra được độ tuổi của Trương Ba rồi, là nhìn ra từ tướng mặt.

Từ vẻ ngoài cho thấy Trương Ba cũng chỉ trên dưới bốn mươi tuổi thôi, nếu không phải bộ đồ mà ông ta mặc không phải kiểu trẻ trung thì phỏng chừng còn có thể suy đoán thấp tuổi hơn.

Vệ Miên không khỏi nghĩ đến cái hồi còn ở căn nhà lầu ngày trước, nghe hàng xóm bên ngoài đồn thổi với nhau rằng đàn ông lão hóa chậm hơn phụ nữ, thoạt nhìn sẽ không lộ rõ tuổi đến vậy.

Thậm chí từ đó còn đưa ra kết luận, nói nữ giới chắc hẳn nên tìm một người đàn ông lớn hơn mình vài tuổi, như vậy sau này thoạt nhìn tuổi tác mới không chênh nhau quá nhiều.

Lý luận này đối với đại đa số người mà nói còn được, nhưng đối với loại hình như Trương Ba lại hoàn toàn không phù hợp, bởi vì ông ta thật sự có vẻ ngoài quá mức trẻ trung.

Nói mình ba mươi tuổi, sợ rằng cũng có người tin ấy chứ.

Trương Ba đã mở đầu, những lời sau đó lại càng dễ nói hơn, ông ta bưng chén trà lên uống một hớp rồi mới nói tiếp: "Trước đây tôi vẫn luôn làm việc ở Bắc Kinh, năm ngoái sau khi chính thức nghỉ hưu mới về lại Thanh Bình, bất thình lình nhàn rỗi nên cũng không biết phải làm gì, ngày nào cũng ra ngoài tập thể dục, nhưng nhìn thấy người ta đều là hai vợ chồng đi chung, còn tôi lại chỉ có một mình, khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy có hơi đắng chát."

Trước đây ngày nào cũng phải làm việc nên không cảm thấy được gì, nhưng đợi sau khi nghỉ hưu rồi, đột nhiên ông ta phát hiện ra cuộc sống không có bạn đời quả thật rất khó chịu.

Đợt này, khoảng thời gian ở quảng trường và công viên dài rồi cũng có không ít người bày tỏ hảo cảm với ông ta, nhưng Trương Ba đều không dám tiếp xúc nhiều.

Ông ta muốn tìm một người vợ chứ không muốn lang chạ lung tung, cũng không quan tâm đến mấy lý luận thử thêm vài người của mấy ông già kia, bởi vì ông ta cũng chẳng có hứng thú đó.

"Tôi thấy cung phu thê của ông tối tăm, sáu năm trước vợ ông đã qua đời phải không? Là chết ngoài ý muốn."

Trương Ba gật đầu: "Đúng, sáu năm trước cô ấy với đồng nghiệp ra ngoài du lịch, sau đó gặp tai nạn giao thông trên đường, cả một xe đều không có ai trở về được."

Vì thật sự quá đột ngột nên Trương Ba cũng rất đau khổ, sau này thời gian dài rồi mới từ từ bước ra được.

"Tam dương vị đỏ hồng, có thể thấy trong nhà có một cậu con trai, chỉ là không ở bên cạnh."

Trương Ba lại càng tin phục vào năng lực của Vệ Miên hơn vài phần bởi vì cô nói hoàn toàn đúng hết: "Đúng rồi, đại sư, cô xem khi nào thì tôi..."

"Sinh thần bát tự."

Bạn cần đăng nhập để bình luận