Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 144: Khúc Bác Văn

.



Chương 144: Khúc Bác Văn

Chương 144: Khúc Bác Văn

Chín giờ tối, Lâm Tử Hàng ngồi trên sô pha trong phòng tại khách sạn nhìn người anh em tốt phía đối diện như vừa mới được vớt từ trong thùng nước ra.

"Tôi nói này, cậu đã về nước lâu như thế rồi mà vẫn chưa về nhà, cứ ở khách sạn mãi như vậy hả?"

Lâm Tử Hàng vẫn luôn cho rằng người anh em tốt đang sống ở nhà nhưng không ngờ đối phương lại ở khách sạn, sớm biết như thế, anh ta đã kêu người tới nhà mình ở rồi.

Vẻ mặt của Khúc Bác Văn không thay đổi: "Tình hình gia đình tôi thế nào thì cũng không phải ông không biết, tôi về đó mọi người đều không vui, vậy còn không bằng tạm thời ở trong khách sạn."

"Nhưng đó cũng không phải kế lâu dài!"

Khúc Bác Văn mím môi không nói gì cả, thật ra anh ta cũng không có dự định ở khách sạn luôn mãi, chỉ là hơn nửa tháng trước trên người đột nhiên xảy ra chuyện như vậy khiến anh ta cũng không còn lòng dạ đâu tìm nhà nữa.

Huống chi, ở khách sạn nguyên tháng cũng có ưu đãi, còn có nhân viên phục vụ giúp dọn dẹp phòng, anh ta ở cảm thấy rất tự do.

"Mấy lời đại sư nói, ông đã nghĩ qua chưa, ai lại có khả năng lấy sinh thần bát tử của ông đi phối minh hôn?"

Lâm Tử Hàng nói như vậy nhưng trong lòng cũng đã liệt người nào đó vào danh sách đối tượng tình nghi hàng đầu rồi.

Không biết nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt của Khúc Bác Văn trở nên khó coi nhưng rồi cũng nhanh chóng khôi phục lại như thường: "Cho dù ai nhưng muốn hại chết tôi cũng không dễ dàng đến vậy đâu."

Muốn nói mấy thứ như sinh thần bát tự này, ngoại trừ người nhà ra thì cũng không còn ai có thể biết được.

Tình hình nhà họ Khúc phức tạp, Khúc Bác Văn không muốn về nhà cũng là chuyện bình thường.

"Có cần gọi điện hỏi chú Khúc một tiếng không?" Lâm Tử Hàng vỗ lên vai người anh em tốt, lặng lẽ trấn an.

Nghĩ đến cha mình, con ngươi của Khúc Bác Văn hơi run lên, anh ta cụp mắt nhìn sàn mà chẳng nói chẳng rằng.

Anh ta là anh lớn trong nhà, theo lý mà nói thì chắc hẳn đứa con đầu tiên của cha mẹ sẽ nhận được nhiều sự yêu mến hơn mới phải.

Đáng tiếc, câu này chỉ nói cho cha mẹ ruột thôi.

Nhà họ Khúc thì lại khác, mẹ ruột của Khúc Bác Văn gặp tai nạn giao thông và qua đời vào năm anh ta bảy tuổi, sau đó không bao lâu, cha Khúc lấy luôn Bao Vân Bình cùng đơn vị.

Người đàn bà này vào cửa chưa đến nửa năm là em trai của Khúc Bác Văn – Khúc Bác Viễn chào đời, Bao Vân Bình cuối cùng cũng hoàn toàn đứng vững bước chân ở nhà họ Khúc.

Tính ngược thời gian một phen thì có thể nhận thấy khi mẹ ruột của anh ta còn sống, cha với Bao Vân Bình đã tằng tịu với nhau rồi.

Hồi đó Khúc Bác Văn mới bảy tuổi nên hiển nhiên không hiểu mấy chuyện này, anh ta chỉ mải chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ, còn nữa, lúc đấy anh cũng không hiểu mang thai cần mấy tháng.

Vẫn là sau này nghe các cô nói chuyện mới biết được.

Nhưng đến thời điểm đấy Bao Vân Bình đã thành mẹ kế của anh ta rồi, đã vậy còn đẻ một đứa con trai để củng cố địa vị, anh ta cũng trở thành đứa trẻ đáng thương phải kiếm ăn dưới tay bà mẹ kế.

Ở trước mặt người khác, Bao Vân Bình còn biết làm bộ làm tịch nhưng ở sau lưng lại thường xuyên chế nhạo và mỉa mai Khúc Bác Văn, sau này mấy hành động này cũng bớt luôn, thay vào đó là bạo lực lạnh.

Về phần cha Khúc, Khúc Bác Văn vẫn luôn cảm thấy thái độ của cha đối với mình rất vi diệu, sau khi mẹ Khúc qua đời, loại cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.

Nhưng dù sao khi ấy anh ta cũng còn quá nhỏ, chỉ nghĩ cha lấy vợ mới rồi nên mới thế.

Đợi sau khi con trai của Bao Vân Bình là Khúc Bác Viễn chào đời, anh ta vô cùng khẳng định đó không phải là ảo giác của mình.

Vì khi đối xử với hai đứa con trai, cha Khúc đều thể hiện ra hai loại thái độ hoàn toàn khác biệt.

Nhưng Khúc Bác Văn của ngày đó vẫn không biết nguyên nhân là gì, anh ta chỉ biết không thể hỏi cha vấn đề này, từ trong vài ba câu nói của người lớn, anh ta có thể hiểu được một điều, hóa ra có mẹ kế chính là có dượng.

Khúc Bác Văn dần dần trở nên kiệm lời và trầm mặc, cha Khúc cũng chẳng hề quan tâm đến anh ta tí nào.

Đợi lên cấp ba, Khúc Bác Văn chủ động chọn ở ký túc xá, ngoại trừ kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ra, còn lại rất ít khi về nhà, càng ngày càng ít tiếp xúc với người trong nhà hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận