Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1102: Sao Cậu Vẫn Chưa Đi

.



Chương 1102: Sao Cậu Vẫn Chưa Đi

Chương 1102: Sao Cậu Vẫn Chưa Đi

Tôn Trường Hà nói xong lại thuận tiện cảm ơn một tiếng, sau đó ngồi trên chiếc sô pha ở khu vực nghỉ mà không buồn để ý đến người ban nãy đã nói chuyện với mình nữa.

Phương Hiểu Lượng nhìn thấy bộ trưởng Tôn khách sáo với một nhân viên tiếp tân như thế lại không khỏi cân nhắc trong lòng.

Tôn Trường Hà là một vị lãnh đạo của bộ y tế thành phố Thanh Bình, phụ trách kiểm tra vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm ở các quán ăn và nhà hàng, bình thường phần lớn thời gian đều không gặp được người.

Nhưng thi thoảng người này sẽ xuống kiểm tra bộ phận, trước đó chuỗi cửa hàng Canh cay tê Tiểu Lượng của Phương Hiểu Lượng bị kiểm tra đột xuất, vì không đạt tiêu chuẩn nên bị yêu cầu tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn hai tháng!

Cũng vì là chuỗi cửa hàng nên mấy cửa hàng khác của anh ta cũng liên tiếp bị kiểm tra.

Phương Hiểu Lượng muốn nhét cho Tôn Trường Hà một ít tiền để ông ta giơ cao đánh khẽ, tha cho Canh cay tê Tiểu Lượng một con đường thế nhưng người ta hoàn toàn không nhận!

Đến cuối cùng không còn cách nào khác, Phương Hiểu Lượng chỉ có thể cầu cứu nhà họ Hoàng, cuối cùng là chú của Hoàng Nhị Muội giúp hòa giải, đương nhiên, quán canh cay tên của chính anh ta quả thật cũng phải thay đổi đến mức độ gần như đạt tiêu chuẩn mới được.

Sau đó, anh ta có nghe Hoàng Nhị Muội nói rằng trước đây vị bộ trưởng Tôn này từng được ông cụ nhà họ Hoàng dìu dắt, cho nên sau khi người nhà họ Hoàng đánh tiếng, có thế nào ông ta cũng phải nới lỏng ra một phen.

Phương Hiểu Lượng làm ngành ẩm thực nên chắc chắc hiểu rất rõ lợi ích của việc quen biết lãnh đạo phụ trách bộ phận này rồi.

Chỉ cần xây dựng mối quan hệ tốt với bộ y tế, vậy sau này cứ hễ có đối thủ cạnh tranh nào ngáng chân anh ta thì anh ta đều có thể tới tìm bộ y tế, đảm bảo có thể dày vò đối phương một phen dữ dội.

Cũng có thể mang tới tác dụng uy hiếp đấy chứ.

Nghĩ như vậy, Phương Hiểu Lượng lại sáp đến bên cạnh Tôn Trường Hà.

"Sao cậu vẫn chưa đi?"

Phương Hiểu Lượng chỉ về phía cửa phòng tiếp khách: "Đại sư vừa mới xem cho tôi xong, bây giờ Nhị Muội vẫn đang ở bên trong, tôi đợi cô ấy về cùng."

Câu nói này của anh ta vừa biểu đạt ý tứ mình với Tôn Trường Hà cùng tới xem bói của một vị đại sư, lại vừa lôi cả Hoàng Nhị Muội ra. Tôn Trường Hà lập tức nghe hiểu.

Lúc này, trong lòng ông ta chỉ toàn đang nghĩ về chuyện lát nữa sẽ hỏi, nghe xong cũng chỉ gật đầu qua loa chứ không nói thêm gì cả.

Vì thế, khu vực đợi nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, ngược lại, Phương Hiểu Lượng muốn nói chuyện tiếp nhưng Tôn Trường Hà ngồi đó đã nhắm mắt, rõ ràng là không muốn để ý đến người.

Lúc này, trong phòng tiếp khách, Vệ Miên và Hoàng Nhị Muội đang ngồi đối diện nhau, so với Phương Hiểu Lượng thì cô cảm thấy có hứng thú với Hoàng Nhị Muội hơn.

Trong lòng Hoàng Nhị Muội đang rất rối, chuyện ban nãy của bạn trai khiến cho cô ta không biết phải đối diện thế nào, trong lòng không kiềm chế được mà thấy khó chịu.

Lúc này, cô ta kêu người xuống dưới tầng đợi cũng chỉ vì muốn tìm một nơi không có Phương Hiểu Lượng để được yên tĩnh, về phần sau này phải làm thế nào thì cô ta vẫn chưa nghĩ xong.

Vệ Miên nhân lúc tinh thần của đối phương không ổn định bèn mở thiên nhãn xem qua chuyện từ nhỏ đến lớn của Hoàng Nhị Muội, nhưng không ngờ quá khứ của cô ta lại một đám sương mù che lấp, khiến người không có cách nào nhòm ngó được.

Đây cũng là lần đầu tiên Vệ Miên gặp được một chuyện bất thường như vậy, từ trong thiên nhãn có thể thấp thoáng nhìn ra được đó hình như là một thôn xóm, nhưng có vẻ như thôn xóm này đang che giấu bí mật gì đó.

"Mạo muội hỏi cô Hoàng một câu, quê của cô ở đâu vậy?"

Vệ Miên rất có hứng thú đối với khu vực này, cứ cảm thấy trong này có chỗ nào đó khác biệt.

"Quê tôi?" Hoàng Nhị Muội rút người ra khỏi suy nghĩ vừa rồi, cô ta có hơi không hiểu nguyên nhân khiến Vệ Miên phải hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật đáp.

"Quê tôi ở An Cát, lúc nhỏ tôi theo trưởng bối trong nhà trưởng thành ở bên đó, sau này lên cấp ba mới tới Thanh Bình."

Nghĩ đến địa phương đã sống từ nhỏ đến lớn kia, trên gương mặt của Hoàng Nhị Muội lộ ra vẻ hoài niệm.

"Từ sau khi tôi rời quê, một năm vẫn có thể về đó mấy lần, được ở nơi tôi thích khi còn nhỏ khiến cả người tôi đều thả lỏng và thư thái, có thể ở đó vài ngày khiến tôi rất vui."

Bạn cần đăng nhập để bình luận