Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 329: Quấn Người

.



Chương 329: Quấn Người

Chương 329: Quấn Người

Mới đầu khúc thịt nhỏ còn ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nó trốn đằng sau người đàn ông, chỉ thò gương mặt bánh bao trắng mềm ra nhìn Vệ Miên, sau đó có khả năng cảm thấy không còn sợ nữa mới từ từ bước ra ngoài.

Hiển nhiên Vệ Miên cũng đã nhìn thấy cậu bé, cô hơi cúi người đối diện với khúc thịt nhỏ, nhìn nó với ánh mắt rất ôn hòa.

Một lớn một nhỏ cứ nhìn đối phương như vậy mà chẳng ai nói gì cả.

Người đàn ông mập mạp vỗ nhẹ vào đầu bé trai một cái: "Thấy người mà im re à, chào chị đi."

"Chào chị ạ."

Trên gương mặt của bé trai lộ ra nụ cười bẽn lẽn, nhỏ giọng gọi.

Người đàn ông mập mạp chậc một tiếng, nói một câu với vẻ mặt ghét bỏ: "Chẳng có tí dũng khí nào cả."

Vệ Miên: "..."

Ông anh, anh không cảm thấy hơi rớt giá hay sao?

Vệ Miên cúi đầu nhìn khúc thịt nhỏ có gương mặt hồng hào mềm mại kia: "Ông anh, buổi tối thằng bé nhà anh luôn thích khóc, đúng không?"

"Ế? Sao cô em biết?"

Người đàn ông mập mạp nhìn Vệ Miên với vẻ kinh ngạc, không biết làm thế nào mà cô nhìn ra được.

Vệ Miên chỉ cười mà không nói, thoạt nhìn chỉ thấy cô vỗ nhẹ lên đầu của khúc thịt nhỏ nhưng trên thực tế, nguyên khí được ngưng tụ trong lòng bàn tay của cô lại vỗ vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của đứa bé.

Khúc thịt nhỏ chỉ cảm thấy đột nhiên đỉnh đầu trở nên nóng ran, rất nhanh, cơn nóng đó dường như lan khắp cả người nó, khiến cho nó có cảm giác như được chui về bụng mẹ, thoải mái đến mức suýt thì rên một tiếng.

Vệ Miên vỗ một luồng nguyên khí xong vẫn chưa dừng lại, ngay sau đó, ngón tay của cô thành bút, vẽ một phù chú phức tạp ngay trên trán của khúc thịt nhỏ, đợi phù chú kia thành hình, kim quang chợt lóe lên rồi vụt tắt.

Người đàn ông kia còn tưởng mình đã xuất hiện ảo giác, nhưng lúc nhìn chằm chằm lại một lần nữa thì đã chẳng còn gì nữa rồi.

Phù chú vẽ xong đã hoàn toàn ẩn vào trong trán của khúc thịt nhỏ.

Cậu bé dường như cảm giác được gì đó bèn dùng bàn tay mũm mĩm xoa trán, nhìn về phía Vệ Miên với đôi mắt hoang mang: "Chị ơi..."

Vệ Miên xoa gương mặt núng nính của cậu bé: "Sau này buổi tối tiểu bảo bối sẽ không khóc nữa."

Người đàn ông mập mạp thấp thoáng cảm thấy không đúng, hình như Vệ Miên cũng không phải chỉ sờ một cách bình thường thôi đâu, nhưng cô đã làm gì thì ông ta lại không nhìn ra được.

Ông ta nhìn Vệ Miên rồi lại nhìn cậu con trai núng nính thịt của mình, khúc thịt nhỏ lại chớp đôi mắt to nhìn Vệ Miên, còn duỗi tay làm ra động tác đòi bế với cô.

Vệ Miên vui vẻ bèn cúi người bế khúc thịt nhỏ lên, đứa trẻ này trải qua một phen vừa rồi đã tự động coi cô thành người mà mình có thể yên tâm tin tưởng, sau khi được bế lên, cậu bé lập tức ôm cổ cô, mặt cũng dụi vào đó.

Lần đầu tiên người đàn ông mập mạp nhìn thấy con trai hướng ngoại như vậy nên vô cùng ngạc nhiên, phải biết rằng đứa con trai này của ông ta từ nhỏ đã hướng nội và sợ người lạ, ra ngoài gặp phải người khác trêu ghẹo vài câu mà nó còn không buồn để ý, bị ông ta nói mấy lần rồi mà vẫn không sửa được.

Cho nên hôm nay nghe lời gọi Vệ Miên là chị đã khiến ông ta cảm thấy rất không dễ dàng rồi, nhưng không ngờ cậu bé còn có thể chủ động cho người bế, bế thôi còn chưa đủ, lại còn dụi vào mặt người ta. ...

Trong lúc hai người nói chuyện thì ông chủ trạm chuyển phát nhanh cũng đã về, sau khi có ông ta gia nhập, tốc độ lấy hàng đã nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh đã tới lượt người đàn ông mập mạp đi lấy hàng.

Ông ta quay đầu nhìn đứa con trai đang rúc trong lòng Vệ Miên không chịu rời bèn gọi một tiếng, sau đó trực tiếp đi lấy hàng, cũng không hề sợ Vệ Miên sẽ bế con trai mình đi mất.

Vệ Miên cũng bất đắc dĩ, cô bế đứa nhỏ tiến lên vài bước, người đàn ông mập mạp kia lấy xong hàng của mình lại quay đầu hỏi Vệ Miên mật mã nhận hàng rồi lấy luôn hộ cô.

"Đứa trẻ này đúng là hợp với cô gái này quá."

Mẹ của ông chủ trạm chuyển phát nhanh cũng đã liếc mắt nhìn thấy một màn vừa rồi, trông thấy Vệ Miên đang bế khúc thịt nhỏ mà không khỏi cười bảo.

Bà cụ còn định thò tay trêu đứa trẻ một chút nhưng lại thấy cậu bé nhanh chóng rụt vào hõm vai của Vệ Miên, quay người đi không cho người ta sờ!

Vệ Miên bật cười, còn không phải vì có duyên hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận