Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 955: Đánh Hội Đồng

.



Chương 955: Đánh Hội Đồng

Chương 955: Đánh Hội Đồng

Nhà ai con trai đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn bị cha đánh? Hơn nữa còn bị cha với anh cả đánh hội đồng!

Trịnh Khai Nguyên tức giận uống hai hớp trà, nước trà lạnh ngắt chảy xuống thuận theo cổ họng, trôi tuột xuống dạ dày của ông ta mới miễn cưỡng đè nén được lửa giận đang bốc lên trong lòng.

"Sư thúc của con nể mặt hai gia đình là đồng môn nên mới chỉ điểm cho các con mấy câu, đó là chuyện mà biết bao nhiêu người cầu còn chẳng được nhưng con nhìn xem con đã làm cái gì đi, không chăm chỉ hoàn thành bài học cũng thôi đi, vậy mà hôm nay còn có thể nói ra mấy lời như thế nữa?"

"Cha thấy có lẽ bình thường đã lơ là quản giáo con quá rồi cho nên mới khiến con tập thành tật xấu mắt cao hơn trán! Đây là chưa bao giờ từng phải chịu khổ cực trong cuộc sống nên mới coi thường cả mấy vạn đồng!"

"Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cha sẽ cắt tiền tiêu vặt của con, còn cả mấy tài sản cố định dưới tên con đều sẽ bị đóng băng hết, thẻ tín dụng khỏi cần để lại nó, nếu đơn hàng mấy vạn đồng cũng coi thường vậy khỏi cần phải xem, để cha xem thiếu gia Trịnh nhà con rời khỏi nhà họ Trịnh này, sau này còn sống được kiểu gì!"

"Hừ!"

Nói xong, Trịnh Khai Nguyên vung tay áo rời đi, để lại hai anh em Trịnh Hằng.

Từ nhỏ ông ta đã không quản đến đứa con trai này bởi vì ông cụ nhà thích anh ta, vẫn luôn giữ anh ta bên cạnh mà nuôi, vốn còn tưởng cha có thể nghiêm khắc như lúc đối xử với mình hồi nhỏ nhưng không ngờ lại chiều anh ta thành cái dạng này.

Xem ra không quản giáo một phen tử tế là không được.

Chỉ là phía bên Vệ Miên, ông ta vẫn phải đích thân tới cửa xin lỗi mới được.

Sáng ngày hôm sau, Trịnh Khai Nguyên và Trịnh Hằng cùng tới cửa.

Sau khi rối rít xin lỗi một phen, thấy Vệ Miên cũng đã dịu sắc mặt phần nào mới nói đến mục đích của chuyến ghé thăm lần này.

Bọn họ muốn cô cho Trịnh Hạo thêm một cơ hội, nếu biểu hiện tốt thì giữ lại bên cạnh làm chân chạy vặt, còn nếu không tốt thì lại rút về nhà họ Trịnh, một người làm cha như ông ta sẽ không nói nửa lời thừa thãi nào hết.

Sở dĩ tới cầu Vệ Miên cũng là vì nghĩ tư chất của đứa trẻ này cũng không tồi, sợ bị lãng phí.

Vệ Miên nghĩ đến sự chăm sóc quan tâm của tứ sư huynh đối với mình ngày xưa, còn cả những tai họa mà mình gây ra để sư huynh phải gánh hộ đó, cuối cùng vẫn mềm lòng.

"Được, kêu anh ta qua đây đi!"

Vì thế một tiếng sau, cô nhìn thấy Trịnh Hạo với mặt mũi bầm dập.

Vệ Miên: "..."

Quả nhiên là cha ruột với anh ruột, thật ra nỡ ra tay!

Trịnh Hạo giống như một cô vợ trẻ vẫn luôn lén quan sát sắc mặt của sư thúc, thấy cô nhìn thấy bộ dáng của mình cũng chỉ sững sờ, vậy mà lại chẳng nói một lời quan tâm hỏi han nào hết.

Trái tim anh ta lập tức lạnh đi một nửa, chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng nghĩ đến cái kiếm gỗ bị sét đánh mà trước đó sư thúc đã tặng cho mình, một thứ tốt như thế nói tặng là tặng cho anh ta luôn, chắc chắn vẫn ôm hy vọng rất lớn đối với anh ta đây.

Nhưng anh ta học nghệ không tinh cũng thôi đi, ngay cả khiêm tốn mà cũng không làm được, rõ ràng thực lực chỉ tạm bợ mà lại hống hách khủng khiếp.

Cũng giống như anh cả đã nói, với thực lực như của anh ta coi thường việc điều chỉnh phong thủy của cửa hàng nhỏ, nhưng muốn điều chỉnh cho trung tâm thương mại lớn thì người ta cũng chẳng nhìn trúng anh ta.

Cao không với tới, thấp không bằng lòng, đúng là không nên như vậy thật.

Lúc này, Trịnh Hạo chỉ hy vọng sư thúc có thể cho mình một cơ hội, sau này anh ta chắc chắn sẽ chăm chỉ học hành, sẽ không phụ sự hy vọng của sư thúc và gia đình.

Không lâu sau, Lương Hạo Nhiên cũng đến nhà, nhìn thấy vết thương trên gương mặt của Trịnh Hạo, khóe miệng cậu ta mấp máy nhưng đến cuối cùng vẫn không hỏi một câu nào hết.

Sau khi người đã tập trung đầy đủ, Vệ Miên dẫn bọn họ đến phố Phong Thủy, lần này phải mua một hồ lô minh chú, còn phải khai quang cho nó sau đó mới có thể treo trước cửa tiệm.

Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, ba người lại quay trở về cửa hàng kia, chủ quán hôm qua vội vàng ra đón, vợ ông ta cũng theo cùng tới đây.

Sau khi hàn huyên vài câu, Vệ Miên bắt đầu ra tay bố trí, suốt toàn bộ quá trình, Lương Hạo Nhiên và Trịnh Hạo đều quan sát cẩn thận hành động của cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận