Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 400: Đối Phương Là Một Người Biết Ngụy Trang

.



Chương 400: Đối Phương Là Một Người Biết Ngụy Trang

Chương 400: Đối Phương Là Một Người Biết Ngụy Trang

Vệ Miên thấy thế bèn chậc chậc một tiếng: "Đương nhiên cảnh sát bình thường không có cách nào chứng minh được rồi nhưng e rằng cô không biết quốc gia chúng ta vẫn còn một bộ phận, đó là bộ phận chuyên môn phụ trách những vụ án khác thường kiểu vậy. Bằng không, cô cho rằng người biết chú thuật nhiều như thế nhưng tại sao thế giới này vẫn chưa loạn lạc?"

Vẻ mặt vừa rồi vốn còn hơi đắc ý của Viên Thi Thi lập tức cứng ngắc lại, nhưng xưa nay cô ta cao ngạo quen rồi, cũng không thích nói mấy lời mềm mỏng.

"Bộ phận xử lý những trường hợp đặc thù cũng có người nhận án riêng của mình tại 110, chỉ cần nói rõ ràng với nhân viên nghe máy là tự động được chuyển tiếp đến chỗ đó thôi."

Vệ Miên lôi di động ra trực tiếp ấn 110, ngón tay của cô đặt lên bàn phím, còn chưa đợi cô kịp ấn xuống thì Viên Thi Thi đã sốt ruột trước.

"Không được báo cảnh sát!" Lúc này, Viên Thi Thi cũng không còn quan tâm đến mặt mũi gì nữa, cô ta nói với vẻ cầu xin: "Tôi sẽ nói hết tất cả những gì mình biết cho cô, cầu xin các cô đừng báo cảnh sát, nếu cô báo cảnh sát rồi, việc học sau này của tôi sẽ xong mất!"

Từ nãy đến giờ, Ngụy Hồng Anh đều ngồi ở bên cạnh mà không chen lời vào, đôi mắt đang nhìn vào sách trông như vẫn luôn đọc sách.

Lúc này nghe được Viên Thi Thi xưa nay vẫn luôn kiêu ngạo khóc lóc cầu xin, cuối cùng vẫn không nhịn được mà liếc mắt nhìn qua.

Ôi trời ơi, tiểu học muội thật lợi hại, chỉ bằng vài câu nói đã có thể khiến người vốn lỗ mũi hếch ngược lên trời phải cúi đầu.

Phương Viên nghe được câu này cũng không nói gì hết mà quay đầu nhìn về phía Vệ Miên.

Vệ Miên gật đầu: "Cô lấy tấm thẻ gỗ này từ đâu, tôi muốn biết ai đã cung cấp nó cho cô!"

Viên Thi Thi sững sờ một lúc rồi vừa khóc vừa đáp: "Trước... trước đó tôi có tới Tam Thanh Quan xin... xin bùa hứa nguyện."

Vệ Miên nhìn cô ta như đang nhìn một tên thiểu năng, cô lại lôi điện thoại ra: "Nếu cô không muốn nói thì có thể tự mình tới bộ phận đặc biệt, hiển nhiên bọn họ sẽ có cách khiến cô chịu khai."

Lần này, Viên Thi Thi khóc càng lớn tiếng hơn: "Thật sự mua ở Tam Thanh Quan mà, chẳng qua không phải ở trong quan. Hôm đó, lúc tôi đi đến cổng gặp được một đạo sĩ, ông ta đã bán nó cho tôi. Ông ta nói với tôi cách dùng, còn bảo là đặc biệt linh, còn hứa hẹn nếu không tốt thì cứ quay lại tìm ông ta."

"Đạo sĩ trông thế nào?"

"Thì là một đạo sĩ trung niên, dáng người không cao không thấp, không béo không gầy, ông ta còn để râu, mặc áo đạo sĩ, trong túi của ông ta có một đống bùa hứa nguyện như vậy!"

"Lúc đó cô đã trả tiền như thế nào, có nhật ký chuyển khoản không"

Viên Thi Thi không dám chậm trễ mà lôi điện thoại di động ra lục tìm biên lai ngày hôm đó, sau đó đột nhiên cô ta nhớ ra: "Tôi trả tiền mặt! Tôi nhớ ra rồi! Lúc đó tôi định quét mã thì ông ta nói chỉ nhận tiền mặt, tôi còn phải đổi tiền với một du khách khác nữa! Thật đó! Tôi đảm bảo không nói dối đâu!"

Vệ Miên cúi mắt, bắt đầu từ lúc cô hỏi là đã mở thiên nhãn và cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình mua thẻ gỗ ngày hôm đó của Viên Thi Thi.

Quả thật cô ta đã mua được thẻ gỗ này ở cổng của Tam Thanh Quan, và đúng là một người trông giống đạo sĩ đã chủ động bán nó cho cô ta, hơn nữa, đối phương chỉ thu có hai trăm đồng, yêu cầu nhất định phải trả bằng tiền mặt.

Nhưng điều khiến Vệ Miên để ý là tướng mạo của tên đạo sĩ kia.

Cô thấy người ta không quen mắt nhưng cũng cảm không thấy kỳ lạ, Vệ Miên tới thế giới này còn chưa đầy hai năm, người quen biết cũng không nhiều, có một đạo sĩ mà mình không quen biết quả thật không có gì quá khó tin cả.

Điều khiến cô cảm thấy khó hiểu là tướng mạo của người đó, có rất nhiều chỗ đều là ghép vào, hoàn toàn không nên xuất hiện trên cùng một gương mặt người.

Mà bây giờ nó đã xuất hiện rồi, vậy chỉ có thể chứng minh một điều là đối phương đã ngụy trang tướng mạo vốn có.

Vệ Miên nhìn thấy gương mặt kia thông qua thiên nhãn, nhưng trên thực tế đó không phải bộ mặt thật của người ăn vận giống đạo sĩ này.

Đối phương là một người biết ngụy trang.

Ngụy trang đến cổng Tam Thanh Quan bán bùa hứa nguyện?

Chuyện này sao càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng nhỉ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận