Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 839: Hối Hận

.



Chương 839: Hối Hận

Chương 839: Hối Hận

"Lúc cha con còn sống chưa bao giờ từng bạc đãi mẹ, nhưng thậm chí có ba năm thôi mà mẹ cũng không chịu để tang cho ông ấy, mẹ không sợ buổi tối ông ấy về tìm mẹ sao?"

La Hạo nói chuyện vô cùng khó nghe, thật ra anh ta cũng không muốn nói về mẹ mình như vậy nhưng đã đến nước này rồi, nói quá nhanh nên có vài thứ đã thốt ra, anh ta dứt khoát không quan tâm chúng có làm tổn thương mẹ mình hay không.

Nhạc Hồng Phương nghe thấy lời nói của con trai mình mà chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bà ta chưa bao giờ từng biết mình lại là một người như thế ở trong mắt con trai. Suốt nhiều năm như thế, bà ta vất vả khổ cực hầu hạ ông nhà, đến bây giờ vất vả lắm mới có thể theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn, nhưng người đầu tiên nhảy ra ngăn cản lại chính là con trai ruột của mình?

Không phải anh ta nên là người nhìn thấy mình vất vả nhất hay sao?

Nhạc Hồng Phương hoàn toàn không thể chấp nhận được, bà ta cảm thấy suốt nhiều năm như vậy, toàn bộ sự thật lòng của mình đều bị nhét cho chó ăn hết, hơn nữa còn bị con trai mình ngấm ngầm chỉ trích là loại thiếu đàn ông thì không sống được. Bà ta vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy mất mặt, lập tức ôm mặt bật khóc.

La Hạo nhìn thấy một màn này lại không cảm thấy áy náy, ngược lại càng lúc càng nóng nảy hơn, lại thế nữa, lần nào cũng như vậy!

Chưa nói được vài câu là đã khóc, lần nào cũng dùng một cách như nhau để đối phó với anh ta, chỉ cần chuyện mà La Hạo làm cứ hễ có một chút gì đó không hợp ý mẹ là bà ta sẽ khóc mãi không chịu thôi, thẳng cho đến khi La Hạo chịu nhún nhường, nhận sai.

Trước đây, anh ta cảm thấy mẹ chăm sóc cha bị bệnh rất vất vả, hơn nữa hồi xưa cũng vì nuôi lớn anh ta mà chịu không ít khổ, cho nên La Hạo cũng bằng lòng chiều theo bà ta một chút.

Nhưng chiều theo của anh ta cũng chỉ có giới hạn thôi, toàn bộ hành động của mẹ đã chạm tới giới hạn của anh ta!

Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ khóc, La Hạo trực tiếp dập cửa rời đi.

Nhạc Hồng Phương nghe thấy tiếng cửa đóng sầm mà chợt dừng khóc, bà ta ngẩng đầu lên với vẻ hơi khó tin, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt với vẻ sững sờ.

Một đôi mắt của bà ta trợn thật to, không dám tin La Hạo lại trực tiếp sập của rời đi trong lúc bà ta đang khóc.

Sau khi sự khó tin trôi qua, tiếng khóc của Nhạc Hồng Phương càng lớn hơn, lần này đã không còn là trạng thái khóc thút thít như trước đó nữa mà biến thành gào khóc.

Bà ta cảm thấy mình vô cùng ấm ức, từ nhỏ đã chưa được hưởng phúc gì rồi, hồi còn trẻ lại càng vì nhìn trúng tướng mạo của cha La, bất chấp lời phản đối của người nhà mà kết hôn với ông ta, kết hôn lại vì điều kiện kinh tế thật sự quá kém mà phải chịu khổ rất nhiều năm.

Thẳng cho đến khi hai người hơn bốn mươi tuổi, trải qua cuộc sống thắt lưng buộc bụng suốt một thời gian dài như thế, cuối cùng cũng gom góp được một ít tài sản, cho rằng mình sắp được trải qua cuộc sống tốt rồi nhưng không ngờ đúng lúc này, cha La lại đột nhiên ngã bệnh.

Trong mấy năm ông ta bị bệnh ấy, tuy rằng mấy năm đầu lúc tình trạng sức khỏe vô cùng không tốt có thuê người tới giúp chăm sóc, nhưng trong những ngày tháng sau này đều là bà ta một tay chăm sóc cả!

Mỗi ngày đều nấu cơm, giặt quần áo cho ông ta, còn phải định kỳ dẫn ông ta ra ngoài đi dạo, ông ta đi đường tốn sức, mình phải kéo ông ta đi như kéo một cái xe, những vất vả trong này, ai có thể hiểu được?

Bà ta mới hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn yêu cái đẹp lắm nhưng chính vì chồng bị bệnh mà ngay cả một cái váy cũng không dám mặc, chỉ sợ bị người chỉ trỏ, cho nên ngày nào cũng ăn mặc xám xịt, cho rằng cả đời này đều sẽ phải như thế.

Kết quả sau mười lăm năm, đột nhiên cha La chết vì bệnh, bà ta lập tức như trút được gánh nặng trên người, cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống mà mình mong muốn rồi.

Dựa vào cái gì mà bà ta phải kiêng dè ánh mắt của người khác, dựa vào cái gì mà bà ta không thể mặc váy, dựa vào cái không thể uốn tóc, dựa vào cái gì không thể trang điểm thật xinh đẹp cho mình rồi ra ngoài chơi, dựa vào cái phải thủ tiết cả đời chứ?

Cho nên sau khi chồng mất được ba mươi lăm ngày, Nhạc Hồng Phương hoàn toàn ném lại quá khứ, ngày tháng tiếp sau này của bà ta phải sống vì mình thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận