Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 927: Mục Tiêu Nhỏ Thứ Hai

.



Chương 927: Mục Tiêu Nhỏ Thứ Hai

Chương 927: Mục Tiêu Nhỏ Thứ Hai

Có thế nào thì Lý Bá Uyên cũng không ngờ chuyện hồ đồ mà mình đã làm ngày xưa mới chính là nguyên nhân khiến cho Lý Mẫn Anh thuê hung thủ giết người sau này.

Nhưng ông ta với con dâu cũng không phải vì có tư tình gì cả, tất cả đều là vì chén rượu hồi đó.

Cho dù Lý Bá Uyên đã giẫm đạp mấy người chuốc thuốc mình kia xuống dưới gót chân nhưng vẫn khó mà tiêu tan được khúc mắc trong lòng, còn cả bão tố mà nhà họ Lý sẽ phải đối diện vì mấy chuyện này nữa.

Ông cụ vốn ưỡn thẳng sống lưng lại chỉ trong nháy mắt đã già đi rất nhiều, lưng cũng còng cả xuống.

Lý Bá Uyên không biết nên giải thích với con trai như thế nào, chuyện này cho dù đặt lên người ai thì chỉ sợ cũng đều rất khó chấp nhận, huống chi, đứa con trai đó của ông ta xưa này còn vô cùng kiêu ngạo.

Ông ta ngồi yên lặng trên sô pha mà chẳng nói gì, một đôi mắt vô thức dừng lại giữa hư không dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Vệ Miên nhân khoảng thời gian này dứt khoát bói luôn cho mấy người còn lại một lượt, sau đó cô đã phát hiện ra điểm kỳ quái.

Vậy mà cô lại không bói ra được mệnh cách của lão nhị nhà họ Lý – Lý Mẫn Kiệt, rõ ràng đã có người nào đó cố tình che giấu, không muốn bị người bói ra, điểm này có hơi kỳ quái đấy.

Vệ Miên đặt sinh thần bát tự của Lý Mẫn Kiệt qua một bên rồi tiếp tục bói cho mấy người còn lại.

Sau khi bói xong hết một lượt, cô không thể không thở dài một tiếng, quả nhiên là hào môn thế gia, không có một người nào là đơn thuần cả.

Chỉ có thể nói kiếp của Lý Thiên Kỳ quả thật tới từ cha của anh ta – Lý Mẫn Anh, nhưng những ông chú và các em trai còn lại cũng không đơn thuần bao nhiêu mà đều muốn gây thêm rắc rối hoặc sự cố cho anh ta.

Nói không chừng trong này còn có người muốn dùng mấy thủ đoạn huyền môn, ví dụ như lão nhị Lý Mẫn Kiệt, mệnh bàn của ông ta đã được người che giấu, có thể thấy được đây không phải chuyện tốt gì cả.

Bên này, tiếng viết vẽ của Vệ Miên đã dừng lại, cuối cùng thì Lý Bá Uyên cũng đã rút ra khỏi suy nghĩ của mình, ông ta không nghĩ ra được biện pháp gì để có thể khiến lão đại không còn bám chặt lấy chuyện này không chịu buông, nghĩ đi nghĩ lại, ông ta cảm thấy còn không bằng thẳng thắn luôn cho rồi.

Dù sao hai người cũng là cha con ruột, năm đó, ông ta liều mạng gây dựng sự nghiệp vất vả bao nhiêu thì lão đại đều có thể nhìn thấy hết, cho nên cha trúng bẫy của người khác, cũng không phải không thể hiểu được, đúng không?

Nếu thật sự không được thì Lý Bá Uyên có thể bồi thường cho con trai một ít ở những phương diện khác, ví dụ như quyền lợi và sản nghiệp.

Nhưng vị trí người thừa kế này, ông ta vẫn luôn cho Lý Thiên Kỳ ngồi, vì đứa trẻ này thật sự ưu tú hiếm có trong mấy người kia.

Vì trăm năm thịnh vượng của nhà họ Lý, lão đại chắc chắn có thể hiểu cho ông ta chứ.

Nói là như thế nhưng trong lòng Lý Bá Uyên lại chẳng có một chút tự tin nào cả.

Tuy rằng Vệ Miên thấy hơi tò mò nhưng cô cũng biết đây là chuyện riêng của người ta, nếu đã nói quẻ tượng cho Lý Bá Uyên biết rồi vậy cô chắc chắn cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Lần này Lý Bá Uyên cũng không hỏi giá xem quẻ mà trực tiếp dựa theo tiêu chuẩn đã cho Chung Lãng ngày xưa, còn thêm hai mươi phần trăm vào nữa.

Vệ Miên nhìn số tiền trên chi phiếu mà trực tiếp cười tít cả mắt.

Xem chừng cô đã sắp đạt đến mục tiêu nhỏ thứ hai rồi.

Chiếc Lincoln màu đen dừng lại trong một trang viên sang trọng, xe mới dỗ lại là Lý Bá Uyên đã bước từ trên xe xuống.

Ông ta nhíu chặt mày, trong đầu lượt qua lại các loại cách nói một lần, đến cuối cùng vẫn thở dài một tiếng và dặn dò Lưu Vượng: "Gọi thằng cả về đây."

"Vâng, lão gia."

Một tiếng sau, Lý Mẫn Anh từ bên ngoài trở về.

Sau khi ông ta tiến vào nhà, đầu tiên là chào hỏi Lưu Vượng một tiếng, sau khi biết được từ lúc cha từ bên ngoài trở về vẫn luôn ở trong thư phòng đợi, ông ta không dám chậm trễ mà vội vàng đi qua đó.

"Cốc cốc cốc."

"Vào đi."

Lý Mẫn Anh đẩy cửa đi vào, chỉ nhìn thấy người cha ngày xưa vẫn luôn bày mưu lập kế lúc này lại đang nhíu chặt mày, vẻ mặt nặng nề, khiến trong lòng ông ta không khỏi căng thẳng theo.

Lẽ nào mình có chỗ nào làm không đúng sao? Ông ta nghĩ lại phần lớn những chuyện mà mình đã làm gần đây ở trong lòng một lượt nhưng vẫn không có manh mối gì cả.

"Thưa cha?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận