Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 460: Nữ Chính

.



Chương 460: Nữ Chính

Chương 460: Nữ Chính

Cô quay đầu lại, vừa vặn trông thấy vẻ sốt ruột không thể kiềm chế được trên mặt của Dương Hải Bình bèn lên tiếng an ủi: "Nếu thật sự có thứ mà anh nói thì nó sẽ ra ngoài vào buổi tối, bây giờ không nhìn thấy cũng rất bình thường thôi."

Cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ chiều rồi: "Hay là tôi đi ăn cơm trước đã nhé, lát nữa trời tối rồi sẽ quay lại đây sau?"

Ngược lại, Dương Hải Bình cũng muốn đi cùng cô nhưng anh ta thật sự rất bận, lại sợ mình tiếp đón Vệ Miên không được chu đáo nên dứt khoát kêu cậu trai trẻ ở bên cạnh kia dẫn Vệ Miên đi ăn cơm.

Cậu trai trẻ này tên là Tần Tranh, năm nay vừa mới tiến vào cái nghề này, trước vẫn chưa qua giai đoạn thực tập.

Cậu ta biết anh Hải đã tìm một vị đại sư đến đây nhưng nhìn từ ngoài mặt thì vị đại sư này chẳng giống một đại sư tí nào cả.

Tần Tranh nghĩ đối phương cũng được tính là một cô gái trẻ nên cậu ta coi cô thành học muội mà tiếp đón, chỉ là phải kính trọng và quan tâm hơn một chút mà thôi.

Nhà hàng xung quanh khu vực phim trường rất nhiều, trên cơ bản muốn gì cũng có hết.

Anh ta giới thiệu một cách rất có phong thái của chủ nhà: "Trước đây tôi từng ăn sủi cảo ở Trương Ký rồi, bánh tôm với rau hẹ của quán kia không tồi, còn những món khác cũng bình thường."

"Cá nướng Đại Hải cũng được, chủ yếu là khống chế lửa tốt, lần trước tôi đã ăn rồi, thơm giòn và vừa miệng lắm."

"Còn có mì thịt bò của quán kia, vừa vặn cô vừa mới xuống xe, mẹ tôi bảo lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì, vừa mới ngồi xe đường dài có thể ăn mì đó."...

Cuối cùng, hai người vẫn chọn ăn mì thịt bò, vị không ngon bằng quán mà Vệ Miên thường hay ăn ở thành phố Thanh Bình nhưng cũng không tính là tồi.

Đợi ăn cơm xong thì sắc trời cũng đã hoàn toàn tối sầm.

Bên này gần phía Bắc hơn thành phố Thanh Bình cho nên trời tối sớm hơn bên đó gần nửa tiếng.

Sau khi bọn họ trở về lại nhìn thấy đoàn làm phim buổi chiều vẫn còn người qua người lại, đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

"Người đâu rồi? Cũng không thể không quay phim được chứ? Tôi nhớ tầm giờ này vẫn còn mấy cảnh quay nữa cơ mà!"

Đi sâu vào bên trong thê một lúc mới nhìn thấy người, trong cái lều quay phim được dựng bằng vải xanh đang đèn đuốc sáng trưng, nhân viên công tác của đoàn làm phim và những diễn viên chủ chốt đều đang đứng trên khoảng đất trống ở chính giữa!

Lúc này, bọn họ vây quanh thành một vòng tròn, biểu cảm trên gương mặt vừa kích động lại vừa hơi sợ hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người ở chính giữa kia mà không rời mắt.

Tần Tranh có dáng người cao nên rất dễ dàng trông thấy chỗ đó đang làm gì, trên gương mặt cậu ta lóe lên vẻ lúng túng, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Dương Hải Bình ở xung quanh.

Vậy mà lại đang nhảy đại thần à!

Chẳng qua, người kia thoạt nhìn chuyên nghiệp hơn Vệ Miên rất nhiều, người ta còn mặc một bộ áo đạo sĩ, trong tay vung phất trần, ê a í ô, động tác nhanh như gió.

Thoạt nhìn cũng ra gì lắm đấy chứ.

Vệ Miên nhìn về phía bàn tế trước mặt ông ta, bên trên còn bày hai con gà nướng, ồ, bên cạnh còn đặt một thanh kiếm gỗ đầu.

Không bao lâu sau, đạo sĩ dừng động tác lại sau đó nhắm mắt, miệng lầm bẩm gì đó, thi thoảng cả người còn run một cái.

Tần Tranh nhìn thấy Dương Hải Bình cũng đang ở bên cạnh tổ đạo diễn liếc mắt nhìn xung quanh bèn vẫy tay gọi anh ta.

Dương Hải Bình trông thấy lập tức rời khỏi đám đông, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Vệ Miên.

Trên gương mặt anh ta hiện lên vẻ lúng túng: "Thật sự ngại quá, Vệ đại sư, tôi cũng vừa mới biết người bên nhà sản xuất đã tìm một đại sư tới, bọn họ là bên đầu tư nên chúng tôi cũng không dám đắc tội, chỉ có thể xem sao rồi bắt đầu làm phép trước thôi."

Sợ Vệ Miên không vui mà Dương Hải Bình còn tiếp tục nói: "Nhưng tôi đã bàn bạc với đạo diễn Tang rồi, nếu đại sư đã tới vậy chắc chắn không thể để cô tới uổng công, tiền trà nước nên có, chúng tôi đều sẽ chi trả cả. Nếu cô có thời gian thì cũng có thể ở bên này chơi vài hôm, tôi sẽ tìm một hướng dẫn viên bản địa đi cùng cô, cô thấy có được không?"

Vệ Miên đang định nói không sao nhưng khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy một người quen mắt, cô quay đầu nhìn qua đó.

Vậy mà lại là Đường Uyển.

Tầm nhìn của Vệ Miên lướt qua gương mặt của Đường Uyển, lông mày hơi nhíu lại, sau đó cô quay đầu nhìn về phía Dương Hải Bình: "Anh Dương, Đường Uyển cũng ở đoàn làm phim của các anh sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận